Niềm Khao Khát Duy Nhất

Chương 15

Trước Sau

break

Ánh nắng dần rực rỡ, Tang Lê một mình bước vào tòa nhà hành chính.

Trong sảnh lớn, màn hình LED hiển thị các sự kiện gần đây của trường, bản đồ trên tường chỉ ra rằng phòng giáo vụ nằm ở tầng ba. Cô đi lên, nghĩ đến câu nói của Quảng Dã lúc nãy, trong lòng thầm mắng. Biết thế lúc nãy ở cổng trường cô đã nói tự mình tìm là được rồi, hỏi nhiều làm gì không biết...

Đến phòng giáo vụ, cô gõ cửa và bước vào, gặp trưởng phòng giáo vụ Lâm Kiện.

Thầy ấy khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, đầu hói kiểu "địa trung hải", bụng phệ, hai bên má dày và lớn chảy xệ, vẻ mặt nghiêm nghị... hơi giống một chú chó Sa Bì già.

Tang Lê chào hỏi thầy, nói tên và mục đích đến, thầy ấy nhấc kính lão lên nhìn cô: "Tang Lê phải không? Tôi biết, tôi biết, Giám đốc Tống đã nói với tôi rồi, em là họ hàng nhà cô ấy phải không? Đã mang đầy đủ hồ sơ chuyển trường chưa?"

Tang Lê mím môi, không nói gì nhiều, đưa tài liệu qua: "Đây ạ."

Lâm Kiện dừng công việc đang làm, bắt đầu làm thủ tục cho cô, tiện tay xem qua bảng điểm cũ của cô: "Ồ, thành tích này không tồi nhỉ? Đều nằm trong top đầu khối."

Sau khi hoàn tất thủ tục, Lâm Kiện trả lại hồ sơ cho cô: "Xong rồi, tiếp theo em đi đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm cô Lôi Đan nhé, vừa hay..."

Lâm Kiện gọi sang bàn bên cạnh: "Hạ Dương, em đang về đúng không, dẫn bạn nữ này đến gặp giáo viên chủ nhiệm nhé, em ấy là học sinh mới chuyển đến lớp của các em đấy."

"Vâng."

Tang Lê quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh cao gầy mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thư sinh, thanh tú. Ánh mắt hướng xuống, trên thẻ ngực có ghi mấy chữ: Lớp 12/8 - Lư Hạ Dương.

Chàng trai quay sang Tang Lê, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chào cậu, chúng ta đi thôi."

Tang Lê gật đầu.

Cô lặng lẽ đi bên cạnh anh, anh hỏi cô: "Cậu tên là gì?"

"Tang Lê."

Ánh mắt Lư Hạ Dương không khỏi dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cậu ấy cười với cô: "Mình là Lư Hạ Dương, lớp trưởng lớp 12/8, chào mừng cậu gia nhập tập thể lớp 12-8, nếu có gì cần giúp đỡ có thể tìm ban cán sự lớp."

Tang Lê nhìn vào khuôn mặt thân thiện của anh, tâm trạng căng thẳng dần thư giãn, đáp lại nụ cười thân thiện: "Được, cảm ơn cậu."

Đến văn phòng khối, Tang Lê gặp giáo viên chủ nhiệm Lôi Đan. Cô Lôi Đan trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc sườn xám, nhìn qua rất thanh lịch, nhưng gương mặt không mấy khi cười, ánh mắt tinh anh, toát lên vẻ áp lực nghiêm khắc. Lôi Đan liếc nhìn cô: "Em là Tang Lê?"

"Vâng."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc