Niềm Khao Khát Duy Nhất

Chương 14

Trước Sau

break

Tống Thịnh Lan bất lực trách mắng: “Con coi lại mình đi, tối qua chắc lại thức trắng đêm chơi game chứ gì, khai giảng rồi thì tập trung vào đi.”

Quảng Dã xoa xoa giữa hai lông mày, không lên tiếng, Tống Thịnh Lan tiếp tục: “À đúng rồi, hôm nay con đừng tự đi nữa, lát nữa tài xế sẽ đưa con và Lê Lê cùng đến trường…”

“Lê nào vậy?” Giọng cậu ta khàn khàn cất lên.

Tống Thịnh Lan: ?

Tang Lê: …

Tống Thịnh Lan: “Con bé tên là Tang Lê, con quên rồi à?”

Quảng Dã lười biếng mở mắt, nhìn thấy Tang Lê ngồi đối diện, hai giây sau mới nhớ ra.

À, là cái cô ngã xuống hồ bơi.

Tống Thịnh Lan nói với Quảng Dã: “Dù sao hai đứa cũng quen biết rồi, mẹ giao cho con một nhiệm vụ, đến trường con dẫn Lê Lê đến phòng giáo vụ làm thủ tục chuyển trường, con bé không quen trường, sáng nay mẹ lại có việc ở tập đoàn, con giúp mẹ nhé?”

Tống Thịnh Lan quay sang Tang Lê cười: “Lê Lê, cứ đi theo Tiểu Dã là được nhé.”

Tang Lê nhìn cậu ta vẫn thờ ơ, miễn cưỡng nhẹ nhàng đáp: “Vâng…”

Tống Thịnh Lan vỗ nhẹ vào vai Quảng Dã vẫn còn đang nhắm mắt: “Nhanh ăn sáng đi, sắp tám giờ rồi, người ta ăn xong đang đợi con kìa.”

Cậu đưa tay xoa xoa gáy, uể oải đứng dậy: “Không ăn, đi đây.”

“Vậy con mang theo sữa và bánh mì kẹp…”

Cậu ta xách cặp đứng dậy đi ra ngoài, Tống Thịnh Lan vội vàng bảo quản gia mang theo, sau đó gọi Tang Lê đi cùng.

Tang Lê gật đầu, đeo cặp sách, nhanh chóng đi theo.

Cô thay giày xong, bước ra ngoài, xe riêng đã đợi sẵn ở cửa.

Đến bên xe, cô thấy Quảng Dã đã ngồi ở ghế sau, hai chân dang rộng thoải mái, chiếm phần lớn không gian.

Cô do dự một chút, mở cửa ghế phụ lái ngồi vào, vừa hay nghe thấy chú Trương nói với người ngồi sau: “Tiểu Dã, hôm nay có người lên núi bón phân, tôi qua giúp cậu trông chừng, cậu yên tâm.”

Giọng nói ở ghế sau lầm bầm: “Biết rồi.”

Sau đó, chú Trương khởi động xe, từ từ lăn bánh.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Tang Lê ngồi ở ghế trước, liếc nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy người ngồi ở ghế sau như một ông lão dựa vào lưng ghế nhàn hạ, nhắm mắt đang ngủ bù.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, chú tài xế Trương cũng chẳng nói gì, chắc là sợ làm ồn giấc ngủ của người khác.

Cảm giác áp bức vô cớ nảy sinh.

Tang Lê thu ánh mắt lại, cắm tai nghe vào điện thoại, bắt đầu học từ vựng.

Cô khẽ đọc, giọng nói thiếu kiên nhẫn từ ghế sau vang lên:

“Con muỗi ở đâu vo ve thế.”

Tang (chính là con muỗi) Lê: “...”

Người này đáng ghét thật đấy…

Má cô hơi ửng hồng, ngượng ngùng im bặt, tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ.

Hai mươi phút sau, xe đến trường tư thục Giang Vọng.

Chú Trương gọi Quảng Dã, cậu ta tỉnh dậy bước xuống xe, Tang Lê cũng theo sau.

Quảng Dã lúc này đã tỉnh tôi hơn một chút, quay đầu nhìn cô một cái, lông mày khẽ nhíu lại, rồi dùng răng xé túi sữa, không nói lời nào, bước vào trường.

Tang Lê đành nhanh chóng theo sau.

Trường học rất rộng, khắp nơi đều là cây xanh, mặt hồ lấp lánh ánh nắng, hàng liễu ven bờ xanh mướt.

Tang Lê vừa tò mò nhìn ngắm xung quanh, vừa cố bắt kịp bước chân nhanh nhẹn của cậu ta.

Cậu ta không nói chuyện với cô.

Không khí giữa hai người vẫn cứng nhắc như trong xe.

Tang Lê đang đi, phát hiện nhiều ánh mắt của học sinh qua lại dường như cố ý hay vô ý rơi vào người đi trước cô, khi đi ngang qua họ, thậm chí còn hơi tránh ra.

Có chuyện gì vậy…

Cô đang thất thần, đột nhiên phát hiện Quảng Dã dừng lại bên một tòa nhà.

Cô thắc mắc, cũng dừng lại theo, chỉ thấy Quảng Dã hút nốt ngụm sữa cuối cùng, bóp bẹt hộp sữa, tiện tay ném vào thùng rác bên đường, đút tay vào túi quần quay người lại: “Đến rồi.”

Cô ngẩn ra, nhìn về phía trước: “Trên lầu này ạ?”

Cậu ta lười biếng gật đầu, thấy cậu ta định đi, cô vội hỏi: “Vậy xin hỏi phòng giáo vụ ở tầng mấy ạ?”

Quảng Dã dừng bước, khẽ cười khẩy, quay lại nhìn cô:

“Cô là trẻ mẫu giáo à? Hay là để anh đây bế cô lên báo danh luôn nhé?”

Tang Lê: “...”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc