Gương mặt này, ông tuyệt đối không thể quên nhưng đồng thời cũng tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây!
Kinh Trập thong dong ló đầu ra từ sau lưng Dung Cửu, hơi ngạc nhiên khi thấy có thị vệ đỡ Trần Minh Đức dậy. Cậu vô thức bước lên hai bước nhưng lại nghe Dung Cửu mở miệng:
“Kinh Trập.”
Giọng hắn lạnh nhạt mang vài phần hứng thú, hơi nhếch lên.
“Lễ vật của ta đâu?”
Kinh Trập quay phắt lại, kéo tay áo hắn, thì thầm: “Sao có thể nói chuyện này trước mặt quan trên chứ?”
Cậu vẫn còn nhớ, khi vào cửa, Dung Cửu đi sau người khác.
bèn vội vàng đẩy Dung Cửu ra xa khỏi Trần Minh Đức và quan trên, động tác nhanh đến mức khiến Dung Cửu loạng choạng.
Khi đã tránh vào bên trong, Kinh Trập mới mỉm cười: “Vẫn nhớ mà, chỉ còn thiếu chút xíu.” Cậu vừa so tay, vừa lo lắng: “Nhưng lâu rồi huynh không tới nên ta cũng không biết tay huynh cỡ nào, lát nữa đo thử, nếu nhỏ thì vẫn kịp tháo...”
Giọng nhẹ như gãi ngứa.
Từng chút, từng chút, quấy rối lòng người nghe.
Dung Cửu nhướng mày: “Ngươi không nhớ kích cỡ à?”
Hắn đưa tay ra.
Kinh Trập nhìn đôi bàn tay lớn ấy, khó hiểu: “Sao ta phải nhớ?”
Ngón tay Dung Cửu co lại, thản nhiên đặt lên eo Kinh Trập: “Vậy là ta nhớ nhầm rồi.”
Kinh Trập ngẩn người rồi bừng tỉnh, vành tai đỏ lên. Như chú chó nhỏ bị hoảng sợ, cậu chạy ra ngoài, đứng ở khoảng cách không gần không xa, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng Dung Cửu.
Trong lúc bối rối và thẹn thùng như vậy, ai mà nhớ kích cỡ tay chứ!
Chẳng phải đã hứa quên và không nhắc lại sao?
Đáng ghét!
Thi thể Hà Diệp vẫn đặt ở chỗ cũ, vốn dĩ người Bắc phòng định phủ lên cho nàng một tấm vải trắng rồi chuyển sang gian bên cạnh để an trí cho yên. Nhưng sau khi người chỗ thị vệ đến, mọi chuyện trong Bắc phòng tạm thời đều do họ kiểm soát.
Mấy thái giám cung nữ hơi bất an, khi bị tách ra thẩm vấn như Hạm Đạm, sắc mặt đều vô cùng tái nhợt.
Kinh Trập thì bị Dung Cửu dẫn vào một căn phòng để hỏi chuyện.
Dung Cửu: “Vẫn còn giận sao?”
Kinh Trập: “Không dám.”
“Thế tức là đang giận.”
Dung Cửu nhàn nhạt nói, rồi ngồi xuống đối diện Kinh Trập.
Không biết vì sao, vừa bước vào căn phòng này, Kinh Trập lại thấy gian phòng mình thường ngày đã quen mắt bỗng trở nên chật hẹp lạ thường. Khí thế của Dung Cửu quá mạnh, sự tồn tại ấy rõ rệt đến mức không thể bỏ qua, gần như lấp đầy cả không gian.
Kinh Trập: “Không có.”
Lặp lại.
Rồi cậu nhanh chóng đổi chủ đề.
“Tại sao lần này do các huynh đến tra? Trong cung xảy ra chuyện, chẳng phải thường đều do thái hậu phái người tới sao...” Vốn chỉ muốn chuyển hướng chú ý, nhưng nói đến đây cậu lại thực sự lâm vào nghi hoặc: “Hơn nữa, vị bên ngoài kia...”
“Vi Hải Đông.” Giọng Dung Cửu lạnh lẽo: “Ngươi nhận ra.”
Tim Kinh Trập khẽ run, quả nhiên không nhìn nhầm.
Đó là thống lĩnh thị vệ trong cung.
Đối với bọn họ mà nói, xem như nhân vật lớn rồi.
Dung Cửu thong thả hỏi Kinh Trập dạo này đã đi đâu, làm gì, thường ở cùng ai, ngày thường thích nhất điều gì...
Kinh Trập nghi hoặc: “Không phải nên hỏi ta về chuyện của Hà Diệp sao?”
Sao lại toàn hỏi về cậu thế.
Dung Cửu ghé sát lại vài phần, đôi mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.
Từng tấc, từng tấc, tựa như lưỡi dao lướt qua.
Dẫu đã quá quen thuộc, Kinh Trập vẫn không chịu nổi ánh nhìn ấy, khí thế áp bức quá mạnh, khiến một luồng hàn ý kỳ dị bò dọc sống lưng cậu.
“Trên tay ngươi, không có mùi máu.” Khóe môi Dung Cửu nhếch lên lộ ra vẻ lạnh lẽo, “Không phải ngươi giết người.”
Kinh Trập: “Sao nhìn ra được?”
Cậu đưa tay mình ra, lật qua lật lại xem hai lượt.
Dung Cửu chậm rãi đặt bàn tay mình bên cạnh tay cậu.
Kinh Trập nhìn tới nhìn lui, cũng chẳng thấy được gì.
Đang chìm trong suy nghĩ, thì nghe Dung Cửu khẽ nói: “Ngươi chẳng phải từng bảo còn chưa đo kích thước sao?”
Kinh Trập lập tức bỏ qua những nghi hoặc trước đó, len lén đưa ngón tay sờ soạng lòng bàn tay Dung Cửu.
Lúc này đang trong cảnh thẩm vấn nên cậu không tiện ra ngoài lấy dụng cụ, bèn dùng ngón tay mình để so đo kích cỡ.
Dung Cửu: “Không cần dùng dụng cụ?”
“Bên ngoài nhiều người.” Kinh Trập mải nhìn tay, giọng có chút tùy ý: “Ta đối chiếu so thử một chút cũng được.”
Kinh Trập sờ soạng hết một lượt hai bàn tay của Dung Cửu rồi thỏa mãn ngồi trở lại.
Quả nhiên kích cỡ trước đó cậu làm vừa khít, chỉ có ngón cái là cần chỉnh sửa thêm một chút. Ngón cái tay trái của Dung Cửu hơi dài hơn tay phải, nếu không chỉnh lại, thì khi mang găng vào sẽ bị căng chật.
Dung Cửu thoáng trầm ngâm khi nhìn xuống bàn tay mình.
Kinh Trập nghiêng đầu: “Làm sao?”
Dung Cửu ung dung thu tay lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Ta chỉ đang nghĩ, cái này có tính là...bị vô lễ không?”
Kinh Trập nghiến răng, Dung Cửu lại cứ thích dùng gương mặt đẹp đến mức hại người không đền mạng kia để nói lời chọc tức.
Đáng hận là Kinh Trập vừa nhìn thật sự không giận nổi.
Chẳng lẽ... cái tật xấu này đã bị Dung Cửu phát hiện rồi?
Kinh Trập nhìn chằm chằm Dung Cửu, từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không nắm được nhược điểm nào của hắn.
...
Vệ Hải Đông phụ trách việc phòng thủ hoàng cung, mà lần này bị phái đến xử lý chuyện này, quả thực đúng là lấy dao mổ trâu giết gà. Nhưng vị thống lĩnh này lại tỏ ra hết sức trầm ổn, không chỉ sau khi vào đã tỉ mỉ xem xét hiện trường, mà còn tách từng cung nhân ra để thẩm vấn riêng.
Trần Minh Đức và Minh ma ma đều do ông ta đích thân hỏi.
Hai người đối diện với Vi Hải Đông cho dù là Minh ma ma đang nằm trên giường, cũng đành phải gắng gượng bò dậy ứng phó.
Đợi đến khi kể lại hết hành tung mấy ngày gần đây, Trần Minh Đức theo bản năng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Vi Hải Đông với thân hình lưng hùm vai gấu, râu ria rậm rạp, thần sắc khó đoán, chỉ có đôi mắt thì sắc bén tinh tường: “Trần tổng quản đang nhìn cái gì vậy?”