Không bằng nói, Kinh Trập thực sự hy vọng mở lại tuyển tú.
Trên người cậu vẫn còn một nhiệm vụ thứ tư cần hoàn thành.
Có lẽ gần đây Kinh Trập thật sự vận may liên tiếp, bất kể cậu nghĩ gì cũng thành sự thật. Tháng giêng còn chưa qua, Cảnh Nguyên Đế đã theo ý chỉ của thái hậu, mở lại kỳ tuyển tú.
Thánh chỉ đến bất ngờ, thời gian lại định sớm, vào tháng ba đầu xuân. Vì vậy, phần lớn những người kịp nhận lệnh tới kinh đều là con gái quan viên đang tại chức. Việc này do một tay thái hậu chủ trì, nữ nhi của quan ngũ phẩm ở kinh, đủ mười lăm tuổi đều có thể trúng tuyển.
Việc tuyển tú liên quan mật thiết đến hậu cung. Một khi động đến, ắt sẽ gây sự chú ý.
Trữ Tú Cung được vội vàng quét dọn mới tinh, trang hoàng lại hoàn toàn.
Kinh Trập vốn không lo chuyện đồ vật của Diêu tài nhân bị người phát hiện. Nếu bà ấy muốn giấu, chắc chắn đã giấu từ mấy năm trước. Tuy không biết vì sao bà ấy lại chọn nơi này nhưng nếu đã có thể bị phát hiện thì đã bị tìm ra từ lâu rồi, cậu có đến đó cũng sẽ không có kết quả gì.
Kinh Trập đã sớm chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.
Dù sao từ khi cậu gặp phải cái hệ thống yêu quái xui xẻo nọ thì mỗi lần làm nhiệm vụ chẳng bao giờ gặp chuyện gì tốt.
Ở điểm này, cậu chẳng mấy tin vào vận may của bản thân.
Thế nhưng, kịp trước tháng ba đầu xuân, Kinh Trập cuối cùng cũng sắp hoàn thành món quà định tặng cho Dung Cửu.
Khi bắt tay vào làm, Kinh Trập cũng thấy khó khăn.
Muốn làm cái bao tay thì phải đo kích cỡ các ngón tay của đối phương, nếu không làm xong sẽ chẳng vừa.
Nhưng từ lúc bắt đầu làm, Dung Cửu đã có một thời gian dài không xuất hiện.
Kinh Trập đành lấy tay mình làm mẫu, rồi làm to hơn một chút.
Nhưng ngay khi sắp xong, Bắc phòng lại xảy ra chuyện.
Hà Diệp chết rồi.
Khi nghe tin này, Kinh Trập không khỏi vịn vào cột bên cạnh, trầm giọng nói: “Trước đây ngươi nói, muốn trừ vận xui thì trừ thế nào ấy nhỉ?”
Sao dạo gần đây Bắc phòng cứ liên tiếp xảy ra chuyện?
Vô Ưu lẩm bẩm: “Những ngày mừng năm mới đều ở trong linh đường, không có chuyện cũng thành có chuyện rồi”
Hà Diệp chết trong phòng mình.
Nơi ở của cung nữ khá hơn một chút, hai người một phòng, mỗi người một bên giường.
Hà Diệp ở cùng Hạm Đạm. Sáng hôm đó, Hạm Đạm phát hiện Hà Diệp nằm trên giường mình còn ngạc nhiên sao nàng không đến hầu Minh ma ma. Đến khi vừa gọi vừa chạm vào đã thấy cơ thể nàng lạnh cứng từ lâu. Bên khóe miệng Hà Diệp còn trào ra máu đen, trông rõ ràng giống bị trúng độc.
Cung nữ tự sát vốn là tội chết còn liên lụy cả người nhà. Nhưng nếu là bị đầu độc... thì lại khác hẳn.
Dùng độc thì khó mà xác định ngay được là tự sát hay bị giết. Vì vậy chuyện này lại được báo lên trên.
Trong Thọ Khang cung, thái hậu day day thái dương, khẽ thở dài.
Lúc ấy, Cảnh Nguyên đế đang ngồi trong cung.
Hắn lạnh lùng ngồi đó.
Thái hậu ném bức họa mỹ nhân không biết là thứ bao nhiêu xuống bàn, có chút tức giận nhìn về phía cung nữ đang quỳ bên dưới, trách mắng: “Lại là Bắc phòng, trước đây chết một tài nhân, bây giờ lại chết một cung nữ, rốt cuộc quản lý kiểu gì vậy!”
Bà rõ ràng là mượn chuyện này để trút giận.
Cơn giận bị Cảnh Nguyên Đế phớt lờ.
Cung nữ hiểu rõ điều này nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Cảnh Nguyên Đế thờ ơ nói: “Thái hậu hà tất vì việc này mà nổi giận, chuyện này cứ giao cho...” Hắn như suy nghĩ một lát: “Cứ giao cho Vi Hải Đông làm đi.”
“Chuyện nhỏ nhặt thế này, cần gì làm phiền Vi thống lĩnh Vệ?” Thái hậu nói: “Cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”
Nhưng Cảnh Nguyên Đế đã đứng dậy, bỏ lại một câu “Cứ vậy mà làm đi” rồi rời đi.
Thái hậu tức đến run tay, bức họa mỹ nhân trong tay bị vò nát nhưng bà vẫn nghiến răng đầy căm hận. Ma ma ở bên cạnh thấy vậy liền vội vàng bước lên trấn an, sợ thái hậu bị Cảnh Nguyên Đế chọc tức đến ngất đi.
“Không phải con ruột, nuôi bao lâu cũng vô ích!” Thái hậu nghiến giọng nói: “Thôi, mọi việc đã sắp xếp xong chưa?”
“Đều đã sắp xếp rồi.” Ma ma cúi người: “Tính theo canh giờ chắc cũng gần đến kinh thành, kịp dự tuyển tú.”
Sắc mặt thái hậu khá hơn một chút, lạnh lùng liếc về hướng Cảnh Nguyên Đế rời đi.
Sớm muộn gì...
Sẽ khiến nó lăn xuống khỏi ngai vàng.
...
“Khụ khụ khụ...”
Trần Minh Đức vừa ho vừa cầm ống hít thuốc.
“ Để cho bọn họ điều tra đi.”
Tam Thuận nghe vậy liền ngoan ngoãn lui ra.
Vừa nãy, ngoài Bắc phòng có một nhóm người tới nói là muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Hà Diệp. Minh ma ma nói là bị bệnh nằm liệt giường nên chuyện này rơi vào tay Trần Minh Đức.
Xét về tình về lý thì ông vẫn phải ra mặt.
Chỉ là trước khi ra ngoài, Trần Minh Đức vẫn ngồi trong phòng hít thuốc một lúc lâu, rồi mới thở dài.
Mái đầu bạc như nhiều hơn trước.
Khi đội mũ, ông đẩy cửa bước ra, ánh sáng chói bên ngoài khiến ông bất giác khép mắt lại.
Bịt tai, thính lực sẽ nhạy hơn đôi chút.
“Cửu, sao huynh lại tới đây?”
“Đến làm việc.”
Cái giọng này sao nghe quen quen?
“Đến điều tra chuyện của Hà Diệp à?”
“Ừ.”
“Huynh qua bên này đi.”
Tim Trần Minh Đức như bị một lực mạnh lạ lùng kéo giật có hơi khó thở. Ông mở choàng mắt, đôi mắt đục ngầu đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở một thị vệ cao lớn.
Kinh Trập đang đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nói chuyện.
Mà người kia...
Ban đầu Trần Minh Đức nheo mắt rồi lập tức trợn trừng, con ngươi như muốn rơi ra, dữ tợn đến đáng sợ. Ông loạng choạng bám vào khung cửa, nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Đó là...
Đó là...
Thị vệ cao lớn quay đầu lại, lộ ra gương mặt tuấn mỹ, liếc nhẹ qua ông, lạnh lẽo như sương giá thấu xương. Trần Minh Đức tê liệt tay chân, ngồi bệt xuống đất, lắp bắp không dám mở miệng.
Sao, sao có thể?