Làm dơ bẩn chăn chiếu nhà người ta còn không nói, lại còn trách móc người ta làm gì mình nữa.
Tôi dường như cảm thấy mình sống mà không bằng chết đi, chẳng có con đường nào để sống rồi.
Câm rồi sao ? có cần đi viện kiểm tra không, liệu có phải hôm qua tôi và cô đã làm gì rồi không ? có cần đi kiểm tra không ? Có thể nhìn thấy được, Lạc Mộ Thâm đã bị tôi làm cho tức điên, anh ta hậm hực nói.
Tôi xua tay một cách khó khăn : Không cần đâu, Lạc Tổng, tôi nghĩ ra rồi, Lạc Tổng, đúng là tôi uống say quá, sau khi uống say, dù sáng dậy không còn nhớ rõ, tôi đột nhiên nhìn thấy máu, thế nên....điều tôi nghĩ đến đầu tiên chính là....mà anh lại đúng là người như thế.... Tôi bắt đầu nói linh tinh.
Cô nói tôi là người thế nào ? Ánh mắt Lạc Mộ Thâm chứa đầy sự nguy hiểm, tôi biết, bây giờ anh ta chỉ muốn lôi tôi vào phòng bếp lấy dao chém cho tôi vài phát.
Tôi buồn vã nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn vô hạn nói : Lạc Tổng, anh cứ coi tôi như một con cún, thả nó đi, tôi trách oan Lạc Tổng rồi, tôi đi giặt chăn chiếu cho anh được chưa?
Lạc Mộ Thâm dùng ánh mắt giết người nhìn tôi, tôi nghe thấy anh ta nghiến răng kèn kẹt, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Có lẽ một con người cao sang như anh ta, chưa bao giờ phải chịu oan ức như thế này.
Anh ta không nói gì, tôi cũng không dám nói gì nữa, chỉ là quấn lấy ga giường nhìn trộm anh ta.
Im lặng một hồi lâu, anh ta mới nói : Tô Tư Nhụy, cô có phải là kẻ thù của tôi phái đến để chọc tôi đến tức mà chết đúng không?
Tôi vội vàng giơ hai ngón tay lên: Lạc Tổng, anh hãy tin tôi, tuyệt đối tôi không phải thế, chỉ là vì tôi uống say nên đầu óc không được minh mẫn lắm, hơn nữa tình lại rơi vào tình cảnh thế này....nên tôi mới nghĩ là....
Được rồi. Lạc Mộ Thâm ngẩng mặt thở dài, Tôi nghĩ tôi bị cô chọc tức giảm tuổi thọ mất mười năm rồi.
Không đâu, sau nay tôi sẽ kể chuyện cười cho anh, đảm bảo sẽ lấy lại mười năm đó cho anh. Tôi liền thể hiện sự ngoan ngoãn của mình.
Được rồi. Anh ta yếu ớt nói, Cô mau về nhà đi.
Tôi vừa định đi về, thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bộ dạng tôi thế này thì làm sao mà về được ? Giờ máu vẫn đang không ngừng chảy ra.
Lạc Tổng... Tôi khó khăn nói.
Lại chuyện gì thế ? Lạc Mộ Thâm nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
Lạc Tổng, giờ tôi vẫn chưa thể đi được, giờ tôi cần...băng vệ sinh. Mặt tôi đó như tôm luộc chín.
.... Lạc Mộ Thấm ngán ngẩm nhìn tôi, tôi biết anh ta sắp điên lên rồi.
Anh ta hít một hơi thật sâu, dường như muốn kìm nén cái cảm giác bực tức của mình lại : Được rồi, cô cần loại băng vệ sinh nhãn hiệu nào?
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi biết Lạc Mộ Thâm bây giờ vẫn chưa rời đi, anh ta còn định đi mua băng vệ sinh cho tôi, đây đúng là là một điềm báo rất rất tốt rồi.
Loại..., nếu được thì mua giúp tôi loại Diana có cánh là được rồi. Mặt tôi đỏ bừng, nhí nhí nói, dường như muốn chui xuống đất luôn tức khắc.
Lạc Mộ Thâm lại nhìn tôi với đôi mắt ngán ngẩm, tôi biết lúc này rất có thể, anh ta thực sự đang rất muốn giết tôi.
Dù có giết tôi, tôi cũng phải nói!
Lạc Mộ Thâm không phải tự mình đi mua, mà là gọi điện cho ai đó, không đến hai mươi phút, tôi nghe thấy dưới lầu có tiếng chuông, sau đó, Lạc Mộ Thâm đi mở cửa, rồi xách một túi đồ bước lên với một khuôn mặt tối sầm, bước vào căn phòng tôi đang ở, rồi đưa cái túi đó cho tôi.
Tôi mở ra xem, quả nhiên là băng vệ sinh và chiếc quần lót với sợi vải mềm mượt mà tôi đang cần, mặt tôi đỏ bừng nói cảm ơn Lạc Mộ Thâm.
Sau khi đợi Lạc Mộ Thâm đi ra, tôi liền vào nhà vệ sinh sửa sang vệ sinh cho mình, sau đó mặc một bộ váy thoải mái dễ chịu nhất, rồi mới bước xuống lầu.
Thì ra đúng là ở biệt thự của Lạc Mộ Thâm, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, tôi lắp ba lắp bắp bước qua : Lạc Tổng, cảm ơn anh, cái ga bị dơ bẩn đó, tôi sẽ làm sạch cho anh...
Lạc Mộ Thâm hằm hằm nhìn tôi, trông có vẻ vẫn còn đang rất tức giận : Miễn đi, cô nghĩ là tôi giữ lại nó à ? Tôi sẽ ném đi ngay.
Vậy, thực sự rất xin lỗi anh. Tôi dường như không biết phải nói gì nữa.
Khụ. Lạc Mộ Thâm khụ lên một tiếng.
Không phải là tôi cố tình, chỉ là hôm qua tôi uống quá nhiều mà ? Vốn dĩ tôi cũng không muốn uống nhiều mà? Tôi liên mồm nói, vốn dĩ đúng thế mà, nếu không phải vì các anh cứ truốc tôi uống thì tôi có thể uống đến mức như thế này không?
Cô lúc nào nói cũng đúng hết. Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi hết lời đối đáp, đành phải cúi đầu chờ đợi suy nghĩ.
Lạc Tổng, vậy tôi đi làm đây. Tôi đành phải nói như thế. Khi đang nói câu này, bụng tôi bắt đầu phát tác đau bụng kinh rồi, tôi cảm thấy rất đau, vội dùng tay ôm lấy bụng dưới của mình.
Lạc Mộ Thâm hơi cau mày : Cô làm sao thế ?
Tôi...đau bùng. Tôi đành phải nói thật. Được rồi, trong mắt anh ta tôi lúc nào cũng có hình tượng như thế này rồi, tóm lại không cần phải xấu hổ nữa, bởi vì, đến bây giờ tôi đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi.
Mặt của Lạc Mộ Thâm lại xấu xí lại, anh ta lại đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn tôi, rồi khẽ lắc đầu, ngán ngẩm nói với tôi : Được rồi, đúng là bó tay với cô, hôm nay, cô không cần đi làm nữa, đã như thế rồi, còn đi làm sao được?
Lạc Tổng cho tôi nghỉ? Tôi ngạc nhiên, đứng im nhìn Lạc Mộ Thâm.
Lúc này, tôi cảm thấy Lạc Mộ Thâm đúng là một lãnh đạo tốt, tuy có chút phong lưu, nhưng có nữ nhân viên nào đến kỳ mà được sếp cho nghỉ không ?
Ừ, đừng có mất thời gian nữa, đi đi. Lạc Mộ Thâm đứng dậy, lúc này anh ta cũng đi thay một chiếc phông trắng, mặc chiếc quần bò màu xanh nhạt, nhìn rất tươi trẻ và lịch lãm.
Đến một người không dễ bị làm cho ngất ngây cũng phải đờ đẫn ra nhìn rồi.
Đi đâu vậy? Tôi khép lép nhìn Lạc Mộ Thâm.
Đi cùng tôi rồi sẽ biết. Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Anh ta cầm lấy chìa khóa xe để trên cửa trái: Lát nữa người giúp việc sẽ dọn dẹp tất cả, không phải lo lắng gì đâu.
Anh ta nhìn tôi vẫn đứng im một chỗ, lại cau mày nói: Sao, còn định để tôi bế cô đi à?
Tôi lúc này mới phản ứng lại : Không cần không cần.
Tôi chẳng dám đắc tội với gã này nữa.
Đi theo Lạc Mộ Thâm ra đến xe của anh ta để trước nhà, Lạc Mộ Thâm lái xe đưa tôi đi, chiếc xe phóng thẳng về phía trước.
Lạc Tổng, chúng ta đang đi đâu thế? Tôi cẩn thận nhìn Lạc Mộ Thâm hỏi.
Tối qua cô vẫn còn gọi tôi là anh Đại Thâm cơ mà? Lạc Mộ Thâm chỉ chú ý lái xe, không thèm nhìn tôi nói.
Không phải là anh không thích gọi như thế sao? Tôi thè lưỡi nói, thực sự cảm thấy gã Lạc Mộ Thâm này rất hay.
Không thích thì cũng đã gọi rồi mà ? được rồi, những lúc chỉ có tôi và cô, thì có thể gọi tôi là anh Đại Thâm. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, Tuy nghe không hay lắm, nhưng gọi thế quen rồi.
Tôi không nhịn được nên đã cười, nhưng chưa được cười thoải mái, thi bụng lại bắt đầu đau, mặt tôi nhăn nhó vì đau đớn.
Tôi có một cái tật rất không tốt đó chính là đau bụng kinh, mỗi lần đến kỳ kinh, tôi đều phải nằm lật đi lật lại đau đớn trên giường, thậm chí còn chẳng đi học nổi.
Còn bây giờ, tôi đau như thể không ngồi thẳng dậy được.
Đau lắm à? Lạc Mộ Thâm nhìn tôi hỏi.
Vâng, đau quá. Tôi nhắn mặt.
Đúng là phụ nữ rất phức tạp mà ? Lạc Mộ Thâm hơi cau mày nhìn tôi, mặt như đang rất khó chịu.
Tôi không thấy phức tạp gì cả, tôi nghĩ phụ nữ rất vĩ đại, chúng tôi còn có trọng trách to lớn là sinh con đẻ cái, thực ra có rất nhiều thứ, đàn ông các anh không thể hiểu được. Tôi nói trong đau đớn.