Lăng Vân Triệt vốn còn đang chờ Yến Uyển chủ động tỏ ý nhờ vả mình, cầu xin mình ra mặt giúp nói đỡ với lão Triệu, để giảm bớt phần phí tổn gửi đồ về nhà.
Hắn biết Yến Uyển đang túng quẫn, đồng nào cũng phải chi đúng nơi đúng chỗ, đắn đo từng chút một. Đến lúc không còn cách nào xoay xở, nàng nhất định sẽ tìm đến hắn để thiết lập quan hệ, mở đường lo liệu.
Hắn đợi Yến Uyển đến nhờ mình, làm nũng một chút, cầu xin một chút, rồi mới thuận đà đến chỗ lão Triệu dàn xếp — như vậy, chẳng phải cũng giúp lão Triệu kiếm thêm một ít bạc hay sao?
Lão Triệu vui lòng, Yến Uyển cảm kích, hai người vì chuyện này tất sẽ thường xuyên gặp mặt, qua lại lâu ngày, không lo không làm rung động được trái tim tiểu nha đầu xinh đẹp kia, từng bước vun đắp tình cảm.
Vậy mà lúc này Yến Uyển lại xoay người bỏ đi, khiến kế hoạch tỉ mỉ của hắn coi như ném xuống đất mà vỡ tan tành. Hắn kinh ngạc, vội vàng gọi với theo bóng nàng:
“Ngươi không gửi tiền về nhà thật sao? Nhà ngươi chỉ còn mẹ già và đệ đệ nhỏ, ngươi không giúp họ thì họ sống thế nào?”
Câu nói này, đối với người ngoài nghe vào còn tưởng hắn là bậc hiền nhân lo lắng cho thế đạo nhân tâm. Nhưng trong lòng Lăng Vân Triệt, điều quan trọng nhất lại là: nếu nàng không gửi tiền về, thì hắn còn cớ gì để tiếp cận nàng nữa đây?
Dù đã biết rõ Lăng Vân Triệt chẳng phải kẻ tử tế, nghe hắn nói câu này, Yến Uyển vẫn không khỏi cảm thấy khó tin.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt hắn chính khí lẫm liệt, ngữ điệu đầy trách móc như thể đang chỉ trích nàng bất hiếu, không biết nghĩ cho người thân.
“Yến Uyển, ngươi không thể chỉ lo cho bản thân.”
Chỉ lo cho bản thân?
Nàng chưa đến mười ba tuổi, ngày ngày làm việc nặng nhọc trong cung, khó khăn chắt bóp từng đồng bạc, chẳng lẽ là để nuôi một người mẹ đang tuổi khỏe mạnh và một đệ đệ chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi?
Chẳng lẽ nàng phải dốc hết sức mình để họ nằm không hưởng lợi, còn nàng thì bị bòn rút đến kiệt quệ?
Đời trước, nàng từng mù quáng giúp đỡ người nhà không ngừng, giờ nghĩ lại, thật sự không thể không nghi ngờ — chẳng lẽ là vì bị Lăng Vân Triệt này đầu độc tư tưởng từ đầu?
Hắn biết một khi thoát khỏi gánh nặng gia đình, nàng nhất định sẽ có thể tung cánh bay cao. Thế nên, hắn thà kéo nàng xuống bùn, để người nhà níu lấy chân nàng, trói nàng chặt vào cái khung “hiếu thuận, hy sinh”.
Đến lúc này, Yến Uyển mới hoàn toàn ngộ ra — người như hắn, sinh ra là để sánh đôi với Ô Lạp Na Lạp Như Ý.
Một đôi trời sinh, giỏi nhất là dùng đạo đức để bóp nghẹt người khác, miệng thì giảng nghĩa nhân nghĩa lễ trí tín, lòng lại chỉ nghĩ đến bản thân. Hai kẻ đó cuối cùng lại trở thành “tri kỷ không màng nam nữ, vượt lên trên tình yêu phàm tục” – đúng là chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Thay vì giải thích cho bản thân, họ chỉ giỏi chỉ trích người khác.
Yến Uyển lạnh lùng hỏi ngược lại:
“Vậy tiền tiêu vặt của Lăng thị vệ đều đưa hết về nhà rồi sao?
Chỉ là, Lăng thị vệ tiến cung ba, bốn năm mà vẫn chỉ là thị vệ lãnh cung nho nhỏ, không biết có kiếm được bao nhiêu để nuôi cả nhà?”
Lần đầu tiên bị người chặn họng như vậy, Lăng Vân Triệt vừa kinh ngạc vừa bối rối. Hắn tức thì trừng mắt, vẻ mặt đầy thất vọng mà rằng:
“Ta là vì muốn tốt cho ngươi, sao ngươi có thể ăn nói chanh chua như thế?”
Tốt cho ta?
Yến Uyển bật cười, tiếng cười lạnh như băng:
“Ta cũng là vì muốn tốt cho Lăng thị vệ nên mới thẳng thắn khuyên nhủ. Không ngờ một đại trượng phu đường đường bảy thước mà nghe một câu nói thật cũng không nổi, lòng dạ lại hẹp hòi đến thế.
Lời nói không hợp, nửa câu cũng là dư thừa. Ta không dám quấy rầy Lăng thị vệ nữa đâu. Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không cần tái kiến.”
Lăng Vân Triệt mặt mày đau khổ, bi thương nói:
“Ngươi... lại nghĩ ta là người như vậy sao?”
Yến Uyển không thèm đáp, lười biếng xoay người bỏ đi.
Hai người vốn chẳng có gì ràng buộc, hắn lại ra vẻ như bị phụ bạc sâu đậm, cứ như nàng là kẻ nhẫn tâm vứt bỏ tình đầu, còn hắn là nam tử si tình bị đùa giỡn cảm xúc.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng — một tiểu cô nương mới mười ba — đang tà ác đùa giỡn tâm tư trong sáng của một đại nam hài mười chín tuổi.
Thật nực cười.
Cùng người có đầu óc tranh luận là phân cao thấp,
Với kẻ ngu si, không nên luận đúng sai.
Có thời gian đôi co với hắn, nàng còn thà trở về kiểm lại bọc nhỏ mang vào cung, xem còn thứ gì có thể đem ra để biếu Phân cô cô — chuyện đó còn thiết thực hơn.