Tứ Chấp Khố việc nặng nhọc không ngơi, Yến Uyển vội vàng xoay trở, đến tận khi ánh chiều tà phủ kín bầu trời mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nàng đứng nép bên đường cạnh kho, ngẩng đầu đón gió, âm thầm tính toán tiền đồ của mình.
Cách lúc Bệ hạ sắp băng hà, thời gian còn lại không nhiều. Nàng nhất định phải sớm tự mở ra một con đường, tuyệt đối không thể bước lại vết xe đổ kiếp trước.
Nghĩ đến đây, Yến Uyển khẽ thở dài. Hiện tại Tiến Trung vẫn còn ở phủ Bảo Thân Vương, làm nô tài dưới tay đại thái giám Vương Khâm. Nếu hắn ở trong cung, nàng cũng chẳng cần phải hao tổn tâm tư thế này – hắn nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho nàng, không để nàng chịu chút thiệt thòi nào.
Chỉ tiếc, hiện tại Tiến Trung còn chưa hề quen biết nàng.
Chính mình lúc này chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba, khuôn mặt còn vương nét trẻ con, đâu đã có dáng vẻ kiều diễm động lòng người như sau này. Không biết, nếu Tiến Trung nhìn thấy nàng bây giờ, liệu có còn rung động như trước không...
“Yến Uyển muội muội!”
Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ. Nàng ngẩng đầu nhìn, là một thân hình cao lớn, chính là Lăng Vân Triệt.
Sắc mặt nàng lập tức trở nên lạnh nhạt:
“Lăng thị vệ sao lại rảnh rỗi tới tìm ta?”
Thì ra lúc này nàng đã quen biết Lăng Vân Triệt rồi sao? Giấc mộng kia, cứ ngỡ như là chuyện của cả một đời trước, đã xa đến mức nàng chẳng còn nhớ rõ lần đầu gặp hắn là khi nào nữa.
Nếu Tiến Trung biết chuyện, nhất định sẽ vui vẻ lắm. Yến Uyển trong lòng bâng khuâng nghĩ.
Lăng Vân Triệt trên mặt đầy vẻ lấy lòng:
“Ta giúp muội hỏi thăm rồi. Nếu muốn gửi tiền hay đồ về nhà, chỉ cần nhờ lão Triệu ở cửa hông là được. Chỉ là... lão ấy có đòi thêm chút tiền trà nước thôi.”
Gửi đồ về nhà?
Yến Uyển liếc nhìn Lăng Vân Triệt, lạnh nhạt nói:
“Đa tạ Lăng thị vệ đã quan tâm.”
Ánh mắt hắn cứ dán chặt vào khuôn mặt nàng, cười cợt nói:
“Không có gì, trong cung gặp được đồng hương thật không dễ, nên giúp được gì là ta giúp. Lại nói ——”
Ánh mắt hắn chợt lướt đến đôi môi nàng, lời chưa dứt đã liếm nhẹ môi mình, nở nụ cười ám muội.
Yến Uyển cảm thấy buồn nôn.
Nếu là nàng trong quá khứ chưa từng trải, hẳn sẽ nghĩ rằng Lăng Vân Triệt có tình cảm với mình, còn thấy thẹn thùng, ngọt ngào. Nhưng hiện tại, nàng chỉ thấy rõ sự thèm khát cùng ham muốn tầm thường của hắn – một nam tử mười chín tuổi, lại si mê một tiểu cô nương chưa tròn mười ba.
Mối tình đầu tưởng chừng đẹp đẽ, hóa ra cũng chỉ là kết quả từ những tô vẽ viển vông trong lòng nàng. Thực tế, Lăng Vân Triệt chẳng khác gì vết mỡ vấy trên váy trắng, một món ăn đã bị dòi bọ bò vào, khiến người ta chỉ muốn tránh xa.
Nghĩ kỹ lại, một người nam tử chân chính, nếu có phẩm hạnh, vì sao không tìm người đồng tuổi để bàn chuyện trăm năm, lại cố tình đi dây dưa một tiểu nữ tử xinh đẹp, kém mình đến sáu tuổi?
Người trưởng thành có mắt, có lòng, sao có thể bị hắn lừa? Chỉ có trẻ con còn non nớt mới bị quyến rũ bởi vẻ ngoài và lời đường mật.
Trước đây nàng bị hắn mê hoặc đến hồ đồ, còn vì hắn mà cãi nhau với Tiến Trung. Giờ nghĩ lại, Yến Uyển thật sự hoài nghi ánh mắt mình năm ấy.
Chẳng buồn khách sáo, nàng lãnh đạm nói:
“Đa tạ Lăng thị vệ, ta không cần gửi đồ. Ngài cứ về đi.”
Gửi đồ về nhà?
Chút bạc lẻ tích góp được, còn chưa đủ để hối lộ Phân cô cô, lấy đâu ra mà cho hai con bạch nhãn lang* ở quê nhà?
Đời trước, nàng khờ dại tin vào cái gọi là tình thân, sẵn sàng rút ruột rút gan để mua lấy chút yêu thương từ mẫu thân, đổi lại chỉ là sự lợi dụng không điểm dừng. Cuối cùng mới hiểu ra câu:
"Đáng đoạn mà không đoạn, ắt sinh họa loạn."
Đời này, nàng sẽ không để bản thân tiếp tục bị hút cạn, không làm con dê tế thần nuôi sống kẻ khác. Thà ném đá xuống sông còn nghe tiếng vang, chứ đem tiền bạc dâng về nhà, chỉ chuốc thêm phiền lụy.
(*) Bạch nhãn lang: Thành ngữ chỉ những kẻ vô ơn, chỉ biết nhận mà không biết trả, như chó sói mắt trắng – ăn no rồi quay lại cắn người nuôi mình.