Như Ý Truyện: Kỳ Tích Uyển Uyển Thượng Vị Ký

Chương 38

Trước Sau

break

Ngày tám tháng sau, Hoàng hậu chính thức ban hôn cho Liên Tâm và Vương Khâm, đích thân định ra ngày thành thân.

Nàng từng nói coi Liên Tâm như nửa đứa con gái, không nỡ dễ dàng gả đi, đã gả thì phải gả đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, hôn sự cũng phải được tổ chức chu tất, long trọng.

Trường Xuân Cung vì nàng chuẩn bị của hồi môn cực kỳ hậu hĩnh: vàng bạc châu báu, xiêm y bốn mùa, thậm chí cả những mảnh da lông thu gom suốt mấy năm qua cũng đều mang ra, may áo choàng cho Liên Tâm. Một phần là để thể hiện thể diện của Trường Xuân Cung, một phần cũng để cho nàng nở mày nở mặt.

Trong cung ai ai cũng tấm tắc khen Liên Tâm có phúc, được Hoàng hậu yêu thương hậu đãi, quả là chủ tớ tình thâm. Lại khen Hoàng hậu rộng lượng nhân từ, đến cung nữ thân cận cũng được sắp xếp chu đáo như thế, nếu được làm việc ở Trường Xuân Cung đúng là may mắn mười đời.

Thế nhưng giữa những lời tụng ca ấy, Liên Tâm lại ngày một gầy đi. Thân thể hao mòn, sắc mặt xanh xao, ngày tháng trôi qua như từng hạt cát chảy qua kẽ tay, càng quý giá bao nhiêu, càng không thể giữ lại. Thấm thoắt đã đến cuối năm.

Ngày thành thân của Liên Tâm ấn định vào tháng ba năm sau, chỉ còn không đầy ba tháng. Cùng lúc đó, mân Quý Nhân cũng đã gần đến kỳ sinh nở.

Đêm đó, gió đông se sắt, một đợt rét buốt kéo đến bất ngờ. Trong đêm khuya, cung nhân Vĩnh Hòa Cung dồn dập chạy tới gõ cửa Trường Xuân Cung, truyền tin mân Quý Nhân động thai, sắp sinh sớm.

Tin như sét đánh ngang tai, đánh thức cả Trường Xuân Cung đang yên giấc. Hoàng hậu bị lay dậy, vội vàng rửa mặt chải đầu, thân chinh đến Vĩnh Hòa Cung.

Ngay tại cửa cung, nàng bắt gặp Hoàng thượng và Nhàn tần cũng đang tới nơi. Một đoàn người lặng lẽ dừng lại trước cửa đại điện, không ai nói một lời.

Trong cung vọng ra từng tiếng rên rỉ, kêu gào của nữ nhân đang trở dạ — thê lương tựa như đỗ quyên nức nở, từng tiếng từng tiếng rền rĩ đứt ruột, giống mèo hoang kêu giữa đêm đông — khiến người nghe không khỏi dựng tóc gáy.

Yến Uyển bất giác run lên. Âm thanh ấy gợi lại ký ức năm xưa nàng sinh con đầu lòng. Khi ấy, Hải Lan vội vàng chạy vào báo tin mẫu thân nàng qua đời, cả người nàng đau đớn, sắc mặt tái nhợt như người chờ bị tuyên án, chật vật như cá nằm trên thớt.

Trong lúc nàng hoảng hốt lùi nửa bước, thì gương mặt Hoàng đế lại càng khó coi. Mặt ông tối sầm, lạnh lẽo như sắp hòa vào bóng đêm quanh mình.

Lúc này, Nhàn tần nhẹ giọng nói, định xoa dịu không khí:

“Nữ nhân sinh con, vốn là như vậy.”

Âm lượng không lớn, nhưng giữa những tiếng kêu xé lòng kia lại vang lên rõ ràng như chuông ngân, khiến người xung quanh đều bất giác quay đầu nhìn. Ngữ điệu dịu dàng, nhưng trong đêm lạnh lại khiến người nghe không rét mà run.

Chỉ có Hoàng đế không phản ứng. Người ngài dồn hết kỳ vọng vào — đứa trẻ đầu tiên sau khi đăng cơ — đang vật lộn sinh tử trong cung, lòng rối như tơ vò, căn bản không nghe lọt bất cứ lời nào. Ngài chỉ lạnh giọng hỏi:

“Mân Quý Nhân thế nào rồi? Thái y đâu?”

Có thể là vì giữa đêm đông phải ra khỏi điện, đi khắp nửa Tử Cấm Thành đến tận đây nên trong lòng có phần bực bội. Cũng có thể là vì Như Ý – nữ nhân chưa từng mang thai lần nào – lại dám buông lời hời hợt.

Hiếm khi Hoàng hậu nổi giận, liếc Nhàn tần một cái, lời nói mang theo hàn ý lạnh buốt:

“Nhàn tần chưa từng sinh nở, dĩ nhiên không hiểu chuyện. Không hiểu thì nên biết ngậm miệng lại, đừng mở lời khiến người khác cười chê.”

Nữ nhân sinh con, vốn đã là chuyện cửu tử nhất sinh. Mân Quý Nhân vì hoàng tử mà dốc lòng giãy giụa nơi quỷ môn quan, vậy mà Như Ý lại nói như thể chỉ là chuyện vặt.

Như Ý bị mắng đến sượng mặt, chỉ có thể khẽ mím môi, như thể chịu ấm ức vô cùng:
“Thần thiếp… chỉ là muốn an ủi Hoàng thượng.”

Hoàng hậu chẳng thèm liếc mắt, để mặc Yến Uyển dìu mình vào Vĩnh Hòa Cung, không buồn để tâm đến nữa.


Từ giây phút đó, tất cả như rơi vào một cơn ác mộng chưa từng tỉnh lại.

Cung nhân ra vào hối hả, tay cầm những chậu nước đỏ tươi như máu loãng. Trong điện vang vọng tiếng gào khóc đứt ruột, khiến người nghe cũng thấy tâm can vỡ vụn. Hoàng đế nóng lòng đi tới đi lui, các thái y tụ lại thì thào bàn luận, sắc mặt đều vô cùng trầm trọng.

Tất cả mọi cảnh tượng đó, tựa như một giấc mộng hỗn loạn, vừa mơ hồ lại vừa sắc nhọn khiến người nhức đầu muốn nổ tung.

Đến khi hừng đông buông xuống, mọi thứ tan như mây khói. Cũng là lúc hiện thực phũ phàng giáng xuống không chút thương tình.

Công chúa do Mân Quý Nhân sinh ra, vừa chào đời đã tắt thở. Không có tên, không có phong hào, không kịp đứng vào hàng vị. Một chiếc quan tài nho nhỏ, liền mang theo tất cả kỳ vọng của Hoàng đế và yêu thương vô bờ của người mẹ, hóa thành tro bụi trong một đống lửa lớn, trả về cát bụi.

Chỉ để lại Mân Quý Nhân – người vừa trải qua cơn vượt cạn suýt mất mạng, lại phải gánh lấy nỗi đau mất con. Thất sủng, tang nữ, cả hai nỗi đau chồng chất đè nặng, khiến nàng ôm chiếc yếm nhỏ còn vương hơi ấm, khóc đến gan ruột đứt đoạn giữa đêm lạnh của Vĩnh Hòa Cung.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc