Hoàng hậu mỉm cười nói:
“Lời này nói rất có lý. Liên Tâm hầu hạ bổn cung đã nhiều năm, tuy bổn cung có phần luyến tiếc, nhưng cũng không thể vì tư tâm mà chậm trễ tuổi xuân của nàng. Dù sao cũng phải để nàng có nơi nương tựa cả đời, bổn cung mới yên lòng.”
Từ trước đến nay, cung nữ trong triều đến 25 tuổi đều sẽ được thả ra ngoài, phần lớn là nữ nhi trong sạch nhà lành, gả cho thị vệ hoặc quan viên có phẩm hạnh, cũng coi như có chốn quy túc. Liên Tâm năm nay vừa tròn 24, cũng đã đến lúc nên tính chuyện xuất cung, vậy mà Hoàng hậu cùng Tố Luyện vẫn không chịu buông nàng ra.
Hoàng hậu dùng muỗng bạc khuấy nhẹ bát canh trước mặt:
“Nếu đã ở trước mặt bổn cung mà mở miệng, hẳn là trong lòng đã có người thích hợp.”
Tố Luyện điềm đạm nói, khẩu khí vẫn như thường ngày, không hề mang theo tình cảm riêng tư:
“Nô tỳ từng nghe một câu thơ rằng ‘Dễ tìm trân bảo vô giá, khó gặp được người chân tâm’. Liên Tâm nếu có thể gả cho người thật lòng với nàng, cũng không uổng một đời này.”
Hoàng hậu khẽ thở dài một tiếng rất nhẹ, gần như không nghe thấy, như gió thu thổi qua, khiến trăm hoa úa tàn, lặng lẽ hiu quạnh. Nhưng dường như nàng đang tự thuyết phục bản thân:
“Nói đến Vương Khâm, là người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất bên cạnh, chỉ lớn hơn Liên Tâm vài tuổi, lại đối với nàng thật lòng thật dạ ——”
Càng nói càng trôi chảy, cuối cùng, Hoàng hậu dứt khoát chốt lại:
“Bổn cung thấy hai người họ thật sự xứng đôi.”
Tố Luyện khẽ gật đầu phụ họa:
“Nương nương nói rất phải, chẳng phải là một đôi trời định? Trên đời mấy ai được như nương nương, hết lòng vì hạ nhân, còn vì Liên Tâm mà quan sát Vương Khâm nửa năm trời mới yên tâm gả nàng cho hắn. Chỉ là Liên Tâm tính tình thẹn thùng, không tiện mở miệng, nên mới mong nương nương thay nàng làm chủ.”
Liên Tâm hầu hạ Hoàng hậu từ khi còn là phúc tấn đến lúc đăng vị hậu cung, công không ít, khổ càng nhiều. Nàng biết bản thân so với Tố Luyện – nha hoàn hồi môn được sủng ái – thì vẫn kém một bậc, tuy đều là cung nữ thân cận, nhưng trước nay chuyện gì cũng là Tố Luyện làm đầu. Nàng chỉ có thể âm thầm dốc lòng tận tụy, dè dặt săn sóc. Giờ đây lại bị định đoạt hôn sự như vậy — người ngoài nhìn vào có thể giả vờ không hiểu, nhưng trong lòng ai chẳng biết rõ Vương Khâm là người thế nào?
Dù rằng gần nửa năm nay, Vương Khâm và Lý Ngọc đấu đá kịch liệt, khiến đám thái giám cấp dưới đều co đầu rút cổ, nhưng chỉ cần hơi có chút tin tức, ai mà không nghe danh "sự tích" của Vương Khâm?
Không rõ Hoàng hậu thật sự không biết hay cố tình nhắm mắt làm ngơ thói xấu của Vương Khâm, nhưng việc tự tay đem Liên Tâm – người tâm phúc – gả cho một thái giám như hắn, khiến đám người như Yến Uyển chỉ biết âm thầm cười khổ. Cảm giác như con thỏ chết đi, thì con cáo cũng buồn. Người kế bên gặp nạn, ai mà chẳng lạnh sống lưng.
Một lúc sau, cuối cùng vẫn là Triệu Nhất Thái phản ứng đầu tiên, nở nụ cười nói:
“Nếu Liên Tâm biết được Hoàng hậu nương nương vì nàng mà lo nghĩ chu toàn như thế, hẳn là sẽ cảm động đến rơi nước mắt.”
Hoàng hậu cụp mắt xuống, khẽ cười, vẻ đoan trang như đóa mẫu đơn nở rộ, khiến Yến Uyển vô cớ nhớ đến câu thơ: “Dù là người vô tình, cũng khiến người động tâm.”
Hoàng hậu hơi ngửa đầu, để Tố Luyện xoa bóp vai cho mình, nhắm mắt lại nói:
“Ta cũng không cần nàng cảm ơn gì cả, chỉ cần nàng sống tốt, chính là báo đáp lớn nhất dành cho ta.”
Triệu Nhất Thái liên tục vâng dạ tán thưởng.
Tố Luyện cười khẽ:
“Đều là do nô tỳ lắm lời. Vốn dĩ nương nương định chuẩn bị ban thưởng cho Đại a ca và Tam a ca, ai ngờ nô tỳ lại nhớ đến chuyện Liên Tâm, nên mới làm gián đoạn.”
Hoàng hậu không đáp, chỉ khép mắt tựa lưng vào gối mềm, nửa ngủ nửa thức. Bọn cung nhân không dám lên tiếng cũng chẳng dám rời đi, chỉ có thể yên lặng hầu hạ bên cạnh.
Yến Uyển lặng lẽ tính toán trong lòng:
Liên Tâm theo Hoàng hậu từ khi còn là Phú Sát phúc tấn, đến tận lúc lên làm Hoàng hậu, một lòng trung thành, không công thì cũng có khổ. Nếu nói Hoàng hậu không động lòng thì là giả. Nhưng chút tình cảm đó, làm sao có thể so với một tai mắt thân cận bên người Hoàng thượng?
Hoàng hậu nương nương lần này, chỉ e là thông minh lại thành ra khôn quá hóa dại.
Giường vua, sao dung kẻ khác nằm ngáy?
Năm xưa, Khang Hi gia vì chỉ một lần Lý Thân Vương lộ ý đồ dò xét thiên cơ mà lập tức phế đi ngôi vị Thái tử, dù tình cha con sâu đậm đến đâu cũng không giữ được. Có thể thấy Hoàng đế kiêng kị thế nào những kẻ muốn nhìn thấu tâm tư mình.
Trước đây Trường Xuân Cung chỉ lặng lẽ thăm dò chút tin tức từ Dưỡng Tâm Điện, mà đã khiến người ta dè chừng. Nay lại đem tâm phúc gả cho nội giám thân cận Hoàng thượng như Vương Khâm, thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
Tương lai, Vương Khâm rốt cuộc là người của Hoàng thượng, hay là tai mắt của Hoàng hậu? Một khi thân phận bị nghi ngờ, đừng nói trọng dụng, chỉ e đến mạng cũng không giữ được.
Ngày Hoàng hậu định ra hôn sự cho Liên Tâm, e rằng cũng chính là ngày Hoàng thượng quyết tâm ra tay với Vương Khâm – hoặc là giáng chức, hoặc là đuổi đi, thậm chí là… thủ tiêu.
Đến lúc đó, Yến Uyển nàng chỉ cần diễn một màn "đồng cảm vì cùng là cung nữ", tất nhiên sẽ khiến Hoàng thượng có cớ trừ bỏ Vương Khâm – cái gai trong mắt – mà danh nghĩa lại đường hoàng. Đồng thời, sự tín nhiệm đối với Hoàng hậu cũng bị lung lay, khi ấy vị trí của Yến Uyển… chỉ có thể lên, không thể xuống.
Một lúc sau, Hoàng hậu mới khẽ nói:
“Đại a ca thích vẽ, bổn cung nhớ trong đợt tiến cống vừa rồi có thuốc màu mới, sắc đằng hoàng và phấn mặt tươi sáng nổi bật, chắc chắn hắn sẽ thích. Còn Tam a ca tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng không thể qua loa với nó.”
Tố Luyện khẽ gật đầu tiếp lời:
“Nô tỳ nhớ trong nhà kho nhỏ của nương nương có một viên cầu mây, vừa nhẹ vừa đẹp, màu sắc độc đáo, năm xưa Hòa Kính công chúa rất yêu thích.”
Hoàng hậu không quá quan tâm mấy vật ấy, chỉ gật đầu:
“Vậy thì lấy cái đó đi.”
Triệu Nhất Thái vẫn giữ phong độ nịnh hót thường ngày, ngay cả Yến Uyển cũng phải bội phục hắn:
“Nương nương đúng là từ mẫu chi tâm, đối đãi các a ca không thiên vị. Viên cầu mây kia đính kim khảm ngọc, mặt ngoài là lụa Tứ Xuyên thượng hạng, trong cung không có cái thứ hai như vậy, thế mà nương nương lại không hề tiếc tặng đi.”
Hoàng hậu đáp khẽ:
“Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nó đã gọi ta một tiếng Hoàng ngạch nương, thì có gì không thể thưởng?”
Tố Luyện khẽ cúi đầu, cười đầy ẩn ý.