Nhưng ngày đám cưới chú rể vắng mặt, vì nghe nói hắn bận công việc trên Campuchia, nên nhờ một người anh em xuống để thay mặt đưa sính lễ và làm lễ với hai họ. Cúc cười khẽ, cũng vắng mặt đúng lúc thật, không biết lần này người cô lấy là một tên lười biếng bê tha hay một tên bợm rượu khốn nạn nữa, mà đến đám cưới của mình cũng không đến.
Ba mẹ cô dĩ nhiên không vui nhưng vì gia đình khó khăn vả lại đám cưới cũng đãi mười mâm, chủ yếu là hàng xóm qua ăn rồi chúc mừng chứ cũng không nhiều nhỏ gì!
Đến tối rước cô dâu qua khách sạn để động phòng, thì lúc này chú rể mới xuất hiện. Hắn vừa vào đến mẹ Cúc nhìn thấy đã lắp bắp kinh hãi:
-Lâm… Lâm Sang đây sao?!
Hắn lễ phép chào hỏi dòng họ hai bên hỏi thăm mọi người dùng tiệc có vui không, rồi mới xin lỗi ba mẹ vợ. Lời nói vẫn chân chất, thật thà như cậu trai làng Tân An năm đó. Nhưng trên gương mặt điển trai như có thêm nét phong trần do dãi dầu sương gió. Lòng mẹ Cúc vừa mừng vừa lo. Mừng vì người cưới con gái mình là Lâm Sang, thằng bé cũng trạc tuổi con bé, không bị xa cách về mặt tuổi tác, thêm đó sau hai năm xa quê trông Lâm Sang càng ngày càng điển trai, vóc dáng to lớn trong bộ áo vest càng thêm phần nam tính! Nhưng bà lo vì năm đó bà ngăn cản nó đến với Cúc mà không biết bây giờ có thật lòng yêu thương con bé hay không?! Hay đơn giản chỉ vì lòng tự tôn của đàn ông?!
Dường như nhìn ra sự lo lắng trong mắt của mẹ Cúc, Lâm Sang chờ mọi người về rồi mới nắm tay bà mà nói:
-Con xin lỗi ba mẹ, hôm nay chuyến bay con bị trễ. Con thật lòng thương Cúc. Mong ba mẹ yên tâm giao em ấy cho con. Khi nào em ấy muốn con và Cúc sẽ về thăm lại ba mẹ.
Hai người lớn tuổi cùng vì lời nói cùng thái độ nghiêm túc của hắn mà an tâm phần nào!
___
Cúc nằm trên giường, đã đi vào giấc ngủ thiêm thiếp, do ban nãy cô lớn gan uống hai cốc rượu lớn, để xua đi cảm giác mệt mỏi trong lòng. Đến khi cô mở mắt nhập nhèm dậy thì căn phòng đã nhuộm một tầng ánh sáng vàng nhu hòa. Nghe nói đêm nay là đêm cuối cô ở lại quê làng Tân An này rồi. Ngày mai, xe sẽ lăn bánh đưa cô cùng người chồng lạ xa kia lên Sài Gòn sinh sống. Cô sẽ xa nơi chứa đầy những kỷ niệm ấu thơ, vui có, buồn có này mà đến vùng đất phồn hoa bậc nhất của đất nước cùng người không quen. Bỗng dưng nước mắt Cúc rơi xuống, thì cũng đồng thời cửa phòng mở ra. Chẳng lẽ ông chồng của cô đến rồi sao, môi cô nở nụ cười, nhưng mắt lại tự động khép lại, đại não cũng dần nghỉ ngơi, nhưng mắt vẫn ép giọt nước mắt mặn chát lăn trên má…
Cúc sợ hãi trùm kín đầu lại, lúc này trên người cô còn mặc áo dài cưới nên hiển nhiên là không che giấu được ánh mắt đầy tham lam của người đàn ông “đói tình” đã hai năm tròn!
Từ ngày cưỡng bức Cúc, hắn về nhà không ra khỏi cửa, chờ đơn kiện của cô đưa lên xã, chờ công an đến đưa mình đi trại cải tạo. Nhưng chờ mãi… Chờ mãi rốt cuộc cũng không có ngày ấy. Hắn mới biết cô sẽ không kiện hắn! Lòng Lâm Sang khẽ sung sướиɠ! Cô không nỡ, cô không nỡ để hắn khổ! Cúc của hắn vẫn là tốt nhất!
Đồng thời lúc đó có một số người từ Campuchia về, nhìn vóc người hắn rồi nói hắn có tương lai, sau đó đưa hắn qua đất người. Sau hai năm thi đấu cực lực, rốt cuộc hắn cũng đã đủ tiền về cưới Cúc và còn có được một căn hộ nhỏ trên Sài Thành để tiện bề đưa cô lên đó làm ăn, từ giã nghiệp đấu cược mạng tại xứ người!
Lâm Sang nhẹ nhàng vén chăn lên, lột nhẹ chiếc quần vải phi bóng của Cúc ra, cô thẹn thùng đưa tay lên kéo lại, nào ngờ hắn khẽ hừ vài cái, Cúc lại buông ra… Cô phải cố gắng chấp nhận… Giờ cô đã là vợ người ta rồi… Miệng nói vậy nhưng tay cô vẫn còn giữ lại phòng vệ cuối cùng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không chịu mở! Cơn say như càng ngày càng nặng hơn…
Lâm Sang lấy tay định kéo chiếc qυầи ɭóŧ ren trắng của cô nhưng Cúc kiên quyết giữ chặt lại, Lâm Sang cười khẽ mới lấy tay nhắm đúng ngay giữa khe huyệt thịt mà đâm làm cô kêu lên, thẹn thùng kẹp chặt chân lại, cũng vô tình kẹp chặt đầu hắn vào giữa đôi chân mịn màng. Được thế tiến công, Lâm Sang chồm người lên, đưa đầu lưỡi vào động đào nguyên ướt át, trơn láng, khe thịt hồng phấn nộn nộn mở ra e ngại cho hắn đưa đầu lưỡi vào, dịch nhờn cũng tự động như dòng suối nhỏ mà theo dòng nước bọt thấm ướt mảng ga giường phía dưới. Lâm Sang cười khẽ, ngước mặt lên mới thấy cô gái của mình ngại ngùng cắn tay để chỉ “ưm… a…” mãi!
Bản tính đàn ông trỗi dậy, hắn bèn chồm người dậy, bàn tay to lớn kéo mở thô bạo cả hàng cúc áo dài ra, nhưng không lột trần Cúc ra, chỉ đưa tay ra sau ấn mở nút áo ngực ra, để đôi gò bồng hắn thầm nhớ ao ước được xoa nắn hiện rõ ra dưới lớp vải đỏ chói mắt!
-Nhìn thật sướиɠ! Vợ à, nhìn là chồng muốn bóp nát chúng nó ra ngay!_ Hắn tự lầm thầm với bản thân, nào ngờ người say ở dưới chỉ cười rộ lên, ngà ngày say mà lớn mật to gan đưa tay lên tự xoa hai quả đào to lớn, miệng khiêu khích:
-Bóp chúng đi! Như tôi này… Ah…. Ah… Ah…….Bóp… Bóp rồi hút chúng đi!
Phân thân to lớn đã hai năm rồi nhung nhớ mãi lần đầu được chôn sâu vào trong huyệt thịt vừa mềm vừa nhỏ nhắn khít khao ấy đến nỗi dịch nhờn từ đầu nấm cũng chảy ra rồi, cạ tới cạ lui với cánh hoa của Cúc. Cả hai dịch trắng nhờn, một nam, một nữ như hòa vào nhau, làm ướt một mảng lông mao mềm non của Cúc.
Lâm Sang khao khát tiến vào làm cô phát thét lên, nhưng nhớ lại là cô đã hai năm rồi từ lần đầu phá thân nên kiềm chế bản thân, yết hầu di chuyển lên xuống mà cúi xuống đút vào một ngón tay vào động đào nguyên… Rồi hai ngón… Rồi ba ngón… Những ngón tay vừa vào là Cúc liền kêu lên: “Đau!!! Đau quá a….”Cảm giác căng tức chiếm hết đầu óc cô gái nhỏ lúc này, nhưng nghe giọng ai nhẹ nhàng quấn quýt trấn an nên trong cơn say cô theo quán tính rúc vào ngực hắn, làm tim Lâm Sang thêm phần thổn thức:
-Ngoan, anh sẽ làm em thật nhẹ, thật sướиɠ nào. Ngoan… Bà xã… Ngón tay anh vào trước thì lát cái chày thịt lớn này mới không làm thương tổn em.
Hắn kiên nhẫn dùng ngón tay ra vào trong cơ thể của Cúc gần mười phút, cảm nhận được cơ thể cô co rút lại như lúc sắp lên cao triều, hắn cười gian rút vội ra, bàn tay đầy dịch nhầy xấu xa trèo lên xoa nắn tiếp đôi bưởi thơm ngon trắng mịn. Sau đó hắn xấu xa dùng cây gậy thịt của mình đập vào tiếng “bành bạch” vào động thịt non mềm còn dính lầy nhầy đống dịch không màu của Cúc, mà thô lỗ nói khẽ vào lỗ tai nhỏ của cô:
-Thấy thằng nhỏ của anh to chưa, đủ để làm cho em dạng chân ra sung sướиɠ rồi đó cưng! Anh vào nhé!
Hai tay gác đôi chân nuột nà của Cúc lên vai, Lâm Sang lại chống đẩy theo từng nhịp, những giọt mồ hôi nơi trán hắn rớt lên bầu ngực sữa căng tròn của Cúc, làm thấm ướt lớp vải tà áo đỏ, làm cho hai hạt đậu phía dưới càng hiện lên rõ rệt, làm cho người nào đó không nhịn nổi mà hết đưa tay miết nhẹ, siết chặt chúng để chúng càng cứng, càng dựng đứng trong không khí hơn.
-Em ra rồi… Nhưng anh chưa ra… Bây giờ, dạng chân ra nào, làm cho ông xã sướиɠ nữa nào!
Vừa nói hắn vừa lật người Cúc lại, kéo tà áo dài đằng sau qua một bên, để lộ ra bờ mông trắng mịn cứ đung đưa ỏng ẹo theo nhịp điều khiển của nữ chủ nhân. Hắn kiềm lòng không đậu mà giơ tay lên phát một cái rõ lớn vào bờ mông hư hỏng ấy. Chịu đau, cô hừ hừ, nhưng do độ cồn trong cơ thể mà nằm dài xuống, nhẹ nhàng ưỡn cao mông lên, đám lông nhỏ phía dưới lất phất làm cho Lâm Sang thật sự đưa mắt xuống mà nhìn.
-ŧıểυ dâm phụ, em đưa mông lên cho ông xã phát vài cái nữa nào!
Lâm Sang theo nhịp điệu điên cuồng mà phát năm sáu cái vào bờ mông trắng đang hàm chứa mình, nhìn bờ mông trắng nõn hiện lên dấu vân tay lại đau lòng mà xoa nắn, sau đó cảm nhận cảm giác cô bắt đầu khó chịu bắt đầu muốn ép chặt lại để đẩy dị vật xâm nhập ra ngoài. Cúc bỗng lẩm bẩm:
Hắn quay lên ngước nhìn đồng hồ mới hay hắn cùng cô đã làm gần hai tiếng rồi, bây giờ đã là hai giờ rồi, còn ba tiếng nữa mới đến năm giờ… Thời gian vẫn còn dài chán… Hắn phải mau chóng bù đắp cho những cơn thủ dâm một mình vì cô mới được.
Thế là tiếng rêи ɾỉ lại trải dài gần thêm một tiếng nữa. Nhưng Cúc do men say cũng như do mệt mỏi mà ngất xỉu đến hai lần, làm cho hắn bực tức vì không được nghe tiếng cô rêи ɾỉ hay kêu lên vì động tình như ban nãy. Mất hết vẻ phong tình! Nên đành buông xuống bờ eo của cô mà ôm cô vào lòng say ngủ!
Lâm Sang thích cảm giác này. Cơ thể cả hai đều tràn đầy mồ hôi cùng những chất dịch không biết của ai, âʍ ɦộ cô chứa đầy tinh trùng của hắn, cây gậy thịt của hắn dính đầy nước rỉ ra do sung sướиɠ của cô mà bóng loáng… nên hắn ôm chầm lấy Cúc mà ngủ!
___
Đến sáng đúng 5h đồng hồ sinh học trong người Lâm Sang thức dậy, hắn choàng tỉnh dậy. Nhìn bên cạnh mới thấy cô vợ mới cưới của mình nằm bên, hắn thở phào nhẹ nhõm sau đó hôn vào trán cô thương tiếc, lời nói ngọt ngào cũng thuận miệng chảy ra: “Anh yêu em, bà xã.”
Hắn thức dậy dùng ít nước ấm lau khô người cho Cúc sau đó mới lật đật vào nhà vệ sinh mà giải quyết cho mình.
Cũng trong lúc này, đầu Cúc đau như búa bổ, khiến cô bắt buộc phải ngồi dậy. nhìn cảnh vật xung quanh vừa quen mà vừa lạ, suýt nữa cô đã hét lên: “Tôi bị bắt cóc!” Nhưng nhìn đám quần áo lộn xộn bên dưới, tà áo dài đầy dịch trắng đục đóng lại thật đáng xấu hổ, quần dài cùng áo vest đàn ông to lớn rải khắp sàn nhà, Cúc vỗ vỗ đầu mình. Cô chợt nhớ ra đêm qua cô lại mơ thấy giấc mộng xuân đó nữa. Nhưng đêm qua như những cơn sóng đủ mãnh liệt, nhưng cũng đủ dịu dàng… Cô thế nhưng mà trong cơn say lại làʍ t̠ìиɦ say đắm cùng một người đàn ông xa lạ…
Không! Bây giờ người đàn ông kia đã là chồng cô rồi… Lúc này cô mới thấy trong nhà vệ sinh sáng đèn. Cúc bỏ mặc cơn đau đầu do say rượu đêm qua mà mau chóng ngồi dậy mặc chiếc đầm dài được ai xếp gọn trên đầu giường kia… Đang loay hoay kéo khóa lên chiếc đầm thì … cô nghe tiếng nước đã dứt… Có một bàn tay khẽ khàng giúp cô kéo lên, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên vòng eo mảnh khảnh, còn nói:
-Bà xã, eo em không sao chứ?!
Giọng nói này… Nếu cô không lầm… Nó rất giống giọng nói của Lâm Sang… Cúc lấy hết can đảm quay sang… Đúng! Đúng là hắn rồi!!! Gương mặt tuy đã trưởng thành hơn xưa, nhưng dù hắn cháy thành tro cô cũng nhận ra hắn – tên đàn ông đã cưỡng bức cô hai năm về trước!!!
Cúc giận đến run người, bàn tay cô giơ lên rồi giáng mạnh vào gương mặt cùng vóc dáng to lớn trước mặt một phát rõ to, âm thanh vang vọng trong căn phòng vắng lặng. Lâm Sang không đề phòng nên lãnh trọn cái tát. Cả gương mặt hắn lệch sang một bên. Bầu không khí như trì trệ lại vì cái tát này.