Hai mắt Lâm Sang lần này các mạch máu đều nổi lên hết, chỉ khác là hắn không hề có một tia thương xót nào trong mắt như lúc trước. Bàn tay thành thục dùng dây thừng ban nãy trói cô lại lần nữa. Lần này hắn trói hai tay cô vào thành giường, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo cô, mặc kệ cho cô giãy đạp hắn. Sau đó dùng đôi tay cường tránh kéo rộng hai chân Cúc ra.
Hắn cúi đầu xuống nhìn vào khe thịt hồng hào, chúng mơn mởn nước do vừa được gội rửa bởi chủ nhân, hắn máy móc dùng ngón giữa chọc vào trong, cảm thấy cô không chảy dịch ra nữa chỉ khẽ nhau mày.
-Anh… Anh định làm gì tôi?!
…
Thấy Lâm Sang vẫn lặng thinh chỉ đem cự vật thô to đã được hắn vén sau chiếc khăn tắm trắng lên. Nhìn kích thước nó như đồng tình với chủ nhân mà đen tím sậm màu, các lớp lông mao che đi hai quả cầu nhỏ, Cúc chỉ biết nuốt nước bọt sợ sệt.
-Tôi đã điện đi rồi… Nhất định… Trình Hạo … Ưm… Ưm…
Lời nói của Cúc do hoảng sợ mà lộn xộn nhưng lại vô tình nhắc đến cái tên mà Lâm Sang hận nhất lúc này. Ký ức của Lâm Sang nhanh chóng chạy về buổi chiều hôm hắn đi làm về ghé qua nhà cô, nghe mẹ cô tính chuyện tương lai gả Cúc cho Trình Hạo. Chỉ đơn giản vì hắn nghèo thôi sao?!
Hắn không do dự chộp ngay chiếc qυầи ɭóŧ của cô bị hắn kéo ra đến tận mắt cá mà nhét vào đôi môi nhỏ của ai để ngăn những lời nói đau lòng của cô! Cúc hoảng sợ nên giãy dụa mãi, làm Lâm Sang phát cáu:
-Em không thoát được đâu!!!
Lâm Sang giơ tay đấm một phát mạnh vào thành giường, làm cho mạt gỗ cũng rơi ra theo nắm đấm của hắn.
Mẹ nó! Nói hắn còn nhớ, có một buổi chiều hắn thấy Trình Hạo hẹn Cúc ra bờ sông rồi hôn lên má cô một cái. Cúc thì chỉ đánh nhẹ bả vai hắn rồi cười e thẹn! Hắn thương cô mấy năm trời nhưng chưa dám đụng đến cô một ngón tay, vậy mà… Vậy mà cô dám để cho thằng chết tiệt đó đụng má cô. Hôm nay, lại cự tuyệt hắn đến tuyệt tình như vậy!
Được lắm, cô không cần nhẹ nhàng hắn cũng không cần phải tự hành hạ bản thân nữa!
Nghĩ là làm, hắn rút ngón tay giữa ra khỏi khe thịt nóng ấm kia, rồi nhanh chóng đâm phân thân cực đại vào huyệt thịt bé xíu của cô. Nhìn huyệt thịt non mềm phải xếp đầy các nếp nhăn để mở lối cho mình đỉnh vào cửa động mà lòng Lâm Sang sung sướиɠ đến gầm nhẹ! Còn người con gái dưới thân hắn thì đau đến phát hoảng! Tất cả tiếng la của cô đều bị chặn lại nơi cổ họng. Chỉ còn duy nhất có nước mắt vẫn rơi dài trên má, lăn từng hạt nặng thêm từng hạt!
Còn người con gái vừa bị phá thân xong cảm giác chỉ có đau đớn… Đã vậy người đàn ông phía trên còn chỉ biết xoa nắn làm hai bầu ngực sữa của cô cũng đau âm ỉ do cắn mυ"ŧ, xoa bóp lực quá lớn! Cô muốn hét lớn nhưng tất cả đều bị chặn lại… Cô không muốn khóc đâu, sao nước mắt cứ mãi rơi xuống… Lâm Sang… Tôi hận anh!
Nhìn bên dưới cái bụng bằng phẳng của cô gò lên một đường dài vì phân thân của hắn, Lâm Sang cười thỏa mãn, dời tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh!
Hắn vuốt ve mái tóc của Cúc, lời lẽ bần tiện nhất cũng thốt ra:
-vυ" em thì to, miệng dưới thì ngậm chặt cây hàng của tôi vừa ấm vừa nóng, tôi không biết có nên bắn ngay vào trong bây giờ không… A… sướиɠ quá!
Lời nói vô sỉ cất ra thì hắn ngừng lại đôi chút, sau đó lập tức động thân vừa nhanh vừa mạnh, làm tiếng “Bành bạch” vang lên kèm theo đôi mắt to ngập nước thất vọng cùng đau thương của Cúc mà Lâm Sang thấy hả dạ.
Sau đó hắn đổi tư thế, kéo hai chân cô thoải mái buông xuống, hắn cũng nằm dài theo, nhưng bộ vị tư mật kia chưa hề rời nhau, hắn cũng không quan tâm mà nhanh chóng ra vào ngay! Cứ mỗi lần giáng xuống hắn lại gầm lên, bụng cô lại áp sát bụng hắn, ngực cô cũng tùy ý hắn chèn ép. Cúc khóc mãi không thôi, người đàn ông khốn nạn phía trên còn không gỡ chiếc qυầи ɭóŧ ra, mà còn tàn độc dùng nó trói lại cả khoang miệng cô làm cô muốn nôn.
Lâm Sang lại ác độc dùng một ngón tay qua lớp qυầи ɭóŧ mà đâm vào cổ họng của Cúc, môi mỏng thốt lời đê tiện:
-Sao?! Em chán ghét hương vị của mình sao?! Để tôi nếm thử tý nhé…
Nói rồi hắn cúi đầu xuống qua lớp vải mỏng mà hôn cô một cái, cái lưỡi dài còn cố tình quét qua lớp vải mà vẽ theo đường viền môi Cúc.
Lúc này, Cúc vừa thẹn vừa sợ… Thì ra người đàn ông cô chọc phải là một tên… biến thái! Vừa biến thái vừa đáng sợ… Biết có ai đến cứu cô lúc này không?!
Hắn thúc chán chê vào huyệt thịt đỏ nóng của cô thì ngồi thẳng dậy, lấy tay mình banh mép thịt của cô ra, nhìn cô mở to mắt, cúi người xuống ngậm lấy một nụ hồng rồi tàn nhẫn cắn một cái đến muốn chảy máu mới nới lỏng ra, bàn tay nắm lấy ít lông mao của cô tàn nhẫn mà kéo lên, làm Cúc không khỏi la lên, nhưng tất cả đều bị chặn lại! Lâm Sang cười khoái chí! Thì ra cảm giác làm chủ một người phụ nữ là thế này… Ha ha! Hắn cười chua chát.
Hắn kéo dây trói của Cúc ra, cô vừa được thoát ra liền cào cấu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Lâm Sang nhẹ nhàng nắm gọn lại hai bàn tay làm loạn ấy. Cúc định bụng chạy đi, nhưng ai ngờ hắn chỉ đổi lại tư thế … Trói! Hắn nắm hai tay cô rồi trói lại cho thuận lợi cho tư thế ra vào từ phía sau mà thôi!
Lâm Sang nắm lấy vòng eo của cô đẩy mạnh một cái làm Cúc nằm sóng xoài ra giường do không tiếp nhận nổi! Cô chỉ là một cô gái mười tám, đây cũng là lần đầu, tư thế này đau quá… Cô chịu không nổi! Cứ tưởng hắn ra vào từ phía trước đã là tra tấn nhưng đôi khi còn mang lại cho cô một ít cảm giác nhỏ nhoi, nay từ phía sau cô chỉ cảm nhận cái đau cùng cảm giác chướng bụng khó chịu. Cúc khóc òa! Cô mặc kệ mùi qυầи ɭóŧ ngai ngái, mặc kệ thể diện ảo nãy giờ, cô khóc tức tưởi, hai tay kiên quyết bấu lấy ga giường, mặc kệ người đàn ông phía sau giày vò!
Lâm Sang không thấy được mặt cô, chỉ lo nâng mông cô cao lên để tiện bề ra vào. Vừa đút vào miệng thịt phía sau, hắn đã cảm giác sung sướиɠ vô bờ! Vì dường như hắn và cô được gắn kết sâu hơn!
-A…! Chơi em thế nào cũng sướиɠ!... A… Nhìn này, mông em chổng cao lên chào đón thằng nhỏ tôi này…. A… Đã quá!... Tôi phải cưỡi chết em mới được!....A… sướиɠ quá!!!sướиɠ…. Nằm như vậy trông em chẳng khác gì con “Vàng” gần nhà cả!
Lâm Sang cảm thấy huyệt thịt mình đang ra vào dần dần càng ngày càng siết chặt, cảm giác ấm nóng bao quanh càng ngày càng nhiều, làm hắn ra vào càng ngày càng nhanh, bờ mông căng tròn hướng về phía hắn, còn lại đều nằm sọp ra, hai bầu ngực lắc lư trong thật đã mắt! Lâm Sang thuận tay nắm lấy chúng từ đằng sau, dư vị thật tuyệt! Cảm giác cả người cô đều là của hắn… Của Lâm Sang mà thôi! Thằng Trình Hào kia mới là kẻ đến sau! Mới là kẻ không có được cô!
Nhìn bờ mông tròn trắng kia, rồi lại nhìn xuống cửa huyệt hàm chứa mình, máu hư hỏng trong người đàn ông nổi dậy càng nhiều, hắn không do dự mà tát một cái “Chát” vào bờ mông ai, rồi nắm lấy vòng eo mà ra vào liên tục… Cảm giác của hắn lúc này là cả hai hòn bi phía dưới quá căng đầy rồi… Cứ như muốn đi ŧıểυ vậy… Ah…
-Anh sắp ra rồi, Cúc à!!!! Anh sẽ ra vào miệng nhỏ phía dưới của em…. Ah… Ah… Em sẽ phải có con của anh thôi… Hừ…. Ah… Ah…
Cúc không hề phản ứng la hét lo sợ như hắn đoán, cô chỉ trượt nằm dài ra giường. Lúc này Lâm Sang mới thật sự cảm thấy hình như có điều không ổn…
Lâm Sang lúc này mới lật người Cúc qua. Cả gương mặt non mịn thấm ướt cả nước mắt, chiếc mũi cùng miệng bị chiếc qυầи ɭóŧ bịt lại cũng thấm ướt cả không biết là nước mắt hay là nước bọt…. Còn có cả vết máu! Lâm Sang sợ hãi cởi bỏ ra mới thấy môi nhỏ bị cô cắn đến tươm máu… Hai mắt Cúc nhắm nghiền… Hắn lo lắng vỗ nhẹ mặt cô, tiếng nói gần như là thủ thỉ, sợ làm cô sợ hãi, nhưng có lẽ hành động dịu dàng này đã quá muộn màng:
-Tỉnh… Tỉnh! Tỉnh đi Cúc! Em làm sao vậy Cúc… Tỉnh, tỉnh lại đi em…
Nhưng cô không trả lời hắn, chỉ có đôi hàng lông mày nhíu chặt lại, nước mắt lại rơi ra nữa. Lâm Sang đau lòng, tự đấm vào mặt mình một phát! Hắn điên rồi sao?! Đúng là điên rồi… Bây giờ, hắn thật sự đã biết sợ… Không phải sợ ai sẽ kiện hắn vào tù, mà là sợ cô sẽ ngủ mãi như vậy, vì cô nằm trong tay hắn mà hơi thở mỏng manh quá, hạ thể cô thì sưng đỏ khủng khiếp, cả người cô lạnh tát, gương mặt thì xanh xao! Lúc này có ai hiểu lòng Lâm Sang hắn đau đến mức nào không?! Người con gái hắn yêu thương, một lòng bảo vệ nay hắn lại là người nhẫn tâm đành đoạn làm tổn thương cô… Sâu sắc đến vậy! Chắc Cúc vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn đâu…
Hắn lặng lẽ bồng cô vào nhà tắm, từng chút từng chút một gột rửa cho cô, không còn một tia sắc dục nào khi nhìn vào cơ thể đầy dấu vết hoan ái của cô… Nhìn xuống hạ thể cô, hắn nghĩ suy một hồi rồi nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước ấm, ngón tay linh hoạt đưa vào bên trong hạ thể cô, lấy ra đống dịch nhầy “tinh hoa” của hắn! Hắn nghĩ dù hắn có vào tù thì tốt nhất cũng không nên để cho cô vướng bận gì… Vì nếu có con mà không chồng thì không biết Cúc sẽ sống ra sao?! Mọi người sẽ nói cô những lời khó nghe đến mức nào… Hắn không muốn vì suy nghĩ ích kỷ của bản thân mà làm khổ cô…
-Anh xin lỗi... Anh yêu em.
Tiếng nói đó như ma chú cứ mãi hiện ra!
…
Cúc tỉnh dậy, cô vội lau dòng mồ hôi đã chảy ướt cả vầng tráng mình, trong mơ cô thấy là cảnh đêm hôm đó! Đã hai năm rồi, mà cơn ác mộng đó mãi vẫn chưa nguôi. Sau hôm đó, cô không biết làm sao mà cô có thể về nhà được, sau khi tỉnh lại cô rất hận Lâm Sang, thậm chí còn viết đơn rồi định lên nộp công an xã để tố cáo hắn! Cứ mỗi lần đi ngoài, hay đi lại thấy hạ thể âm ỉ đau là những đau đớn do tên dã man đó lại hiện ra! Cô hận hắn! Hận đến mức muốn cho hắn sống nửa đời còn lại trong tù! Cô cứ tưởng hắn sau khi làm chuyện đồi bại ấy đã trốn đi thật xa… thật xa rồi để nhọc lòng công an truy bắt nhưng nào ngờ… Hắn không hề bỏ đi, vẫn ở nhà, dường như đang đợi chờ điều gì đến với mình!
Cúc nhớ lại lần đầu gặp hắn dưới bụi chuối trường ŧıểυ học, đôi mắt ngây ngô ngờ nghệch như chú chó nhỏ lạc chủ kia đã làm cho cô đồng cảm mà chìa tay ra chia sẽ cho hắn cục kẹo dừa của cô! Rồi sau đó nghe nói lớp cô có một học sinh mới – cậu trai nhỏ hôm nào, Lâm Sang!
Học chung vài tháng Cúc mới biết Lâm Sang có gia cảnh vô cùng khó khăn, thuộc diện đặc biệt của Tân An luôn! Cha hắn nghe nói vì tội trộm cắp mà bị đi tù, mẹ hắn thấy cảnh nhà tàn lụi, không còn tiền để đi “xòe bài” thì cũng bỏ đi theo một người đàn ông phương xa, bỏ lại hắn cho bà nội nuôi. Lâm Sang từ nhỏ đã vất vả không tưởng, còn nhỏ tuổi đã biết mò cua bắt óc, làm lụng vất vả ngoài đồng nên tay chân luôn thô kệch, cũng chẳng biết ăn nói hay phát biểu, làm quen gì với mọi người cả, nên cũng không được nhiều bạn học yêu thích! Cũng may trời sinh dáng người hắn luôn to lớn hơn so với bạn bè, cũng khỏe mạnh đến mức sức một cũng có thể chọi lại ba bốn người nên dĩ nhiên không bị ức hiếp. Nhưng bị ghẻ lạnh vì gia cảnh nghèo và học lực không giỏi thì dĩ nhiên là không thể tránh!
Chỉ có cô nghe hoàn cảnh hắn mà vẫn không nghĩ nhiều mà qua lại cùng chỉ bài cho hắn mà thôi. Dần dần, dường như ánh mắt hắn nhìn cô đã khác rất nhiều rồi, chỉ có điều chắc cô không nhận ra mà thôi! Để đến nỗi từ những quan tâm bảo vệ biến thành sự ích kỷ, hờn ghen đến mức này!
Nhưng ngẫm lại Cúc nghĩ nếu kiện Lâm Sang đi tù rồi thì sao?! Cả đời hắn đã gian nan, vất vả, vào tù nữa thì liệu khi ra tù còn ai dám thuê mướn một tên tù tội?! Còn cô, có thể nào lấy lại được sự trong trắng của mình không?! Với có ai biết nếu hắn ra tù rồi có quay về tìm cô báo hận hay không?! Rồi cả xóm sẽ biết cô là gái thất tiết thì còn ai dám cho con mình cưới cô?!
Những dòng suy nghĩ cứ nối tiếp nhau như mạch suối, làm đầu óc Cúc như loạn cả lên, những giọt nước mắt cũng bất giác rơi nhòe cả tờ đơn kiện Lâm Sang! Cô quyết định buông bỏ, hãy xem như do cô xui xẻo, cô bỏ qua cho sai lầm tuổi trẻ của cậu bạn nông nỗi kia, nhưng trong thâm tâm cô suốt đời cũng không muốn gặp lại hắn, Lâm Sang!!!!
Cúc vội vã rời giường theo tiếng gọi của mẹ vọng vào:
-Dậy chưa con?!
-Dạ, rồi ạ!
Cúc vỗ nhẹ vào má mình, hôm nay là ngày đám cưới của cô, không biết cô nghĩ gì ấy nhỉ! Cô sao cứ nhớ mãi về người đàn ông đã tha hương hai năm kia chứ?! Chắc có lẽ nỗi ám ảnh trong cô quá nặng rồi!
Do thời gian qua mẹ bệnh nặng, tiền để dành trong nhà cũng như nước trôi đi, tiền ba cô chạy xe về cũng chỉ đủ để ăn uống trong nhà, nên Cúc buộc phải nghỉ học đại học, đã hai năm rồi cô đi dạy cho lũ trẻ gần nhà kiếm thêm ít tiền. Nhưng dần không đủ rồi nên cô theo lời mai mối của bà mối gần nhà lấy chồng Đài Loan để lấy tiền hồi môn cho gia đình. Không ngờ đúng lúc đó có một người thân từ Campuchia về nói có một anh chàng người Việt Nam muốn về quê cưới vợ, nhìn trúng cô và sẵn sàng đưa ra món hồi môn cao hơn đồng thời mỗi tháng hứa sẽ chu cấp cho gia đình vợ!
Tuy biết lấy chồng là chuyện trăm năm, nhưng số nghèo cứ mãi đeo đẳng mà ba mẹ Cúc đau lòng đem hôn nhân cô ra bán mua. Mẹ cô khóc nấc lên, bà đòi chết đã mấy lần, nếu không nhờ hai cha con cô khuyên bảo chắc có lẽ cô đã đội tang rồi! Suy đi nghĩ lại lấy một người Việt Nam sống ở trong nước vẫn tốt hơn, và nghe nói anh ta cũng trạc tuổi cô! Thật sự là quá tốt hơn người đàn ông Đài Loan đáng tuổi cha chú kia rồi…
Cúc lặng lẽ lau vội dòng nước mắt để cho mẹ cô đừng thấy, để yên lòng mà rước thợ trang điểm qua chuẩn bị cho cô!
Rồi liệu cô gái nhỏ nơi làng Tân An sẽ về đâu?! NếuCúc biết người mình sắp lấy làm chồng là cậu trai trẻ Lâm Sang từng điên cuồng năm nào thì cô có bình thản chấp nhận đến thế không?!