Rốt cuộc thì Cúc cũng đưa ra quyết định cho mình trong một tháng yên bình: Cô sẽ trốn!!! Trốn đi thật xa, nhưng trước khi đó cô muốn đảm bảo an toàn cho ba má mình đã! Cô cần một lời hứa từ người đàn ông này! Vì đơn giản cô dựa vào những gì mình đã biết về hắn cũng như những tháng ngày chung đụng vừa qua thì hắn có thể xem là một người vô cùng coi trọng lời hứa!
Cả tháng rồi Lâm Sang không chạm vào cô, cùng lắm thấy nhiều khi hắn bức bối lắm thì cũng chỉ ôm cô rồi sau đó hổn hển thở, hoặc hôn cô thật sâu, nhưng chưa từng làm gì quá phận! Có hôm cô đi vào nhà tắm ban đêm còn thấy ai đang ngồi mà tự “vuốt” trụ kình thiên của mình. Thấy cô vào, chỉ ngại ngùng dùng giấy súc lau vội tay sau đó cười cười rồi đi ra ngoài! Cúc dường như cũng càng ngày càng vô cảm trước những hành động không bình thường này của hắn.
Đêm ấy, nằm chung một giường, Lâm Sang theo thói quen ôm eo Cúc để ngủ thì cảm nhận được một bàn tay mềm mại bao trọn lấy tay hắn, dẫn dắt bàn tay hắn xuyên qua lớp áo ngủ tìm đến nơi bầu ngực tròn đầy. Do để thoải mái nên tối Cúc không mặc áo ngực, và dĩ nhiên là đôi tay đầy vết chai của ai được nắm trọn bộ ngực đẩy đà. Cúc nghe không lầm thì nghe được tiếng thở của Lâm Sang càng lúc càng nặng nề.
Hắn cố gắng rút tay lại nhưng không hiểu do lưu luyến bộ ngực sữa của cô hay là không muốn làm tổn thương Cúc mà hắn chỉ nặng nề nói:
-Ngủ đi, bà xã… Mai anh còn đi làm sớm nữa!
Cúc không trả lời lại mà cô chỉ lặng lẽ vén áo ngủ lên, sau đó bật chiếc đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, chiếu vào hai cơ thể trẻ trung của họ.
Cúc lặng lẽ xoay qua đặt lên môi Lâm Sang một nụ hôn. Một nụ hôn trúc trắc, đôi môi nhỏ mυ"ŧ mát chiếc môi mỏng của hắn, sau đó học theo bộ dáng của hắn mà hôn lên cánh mũi, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, tiện thể nuốt luôn vào cả những giọt mồ hôi nóng bỏng rồi hôn lại lên đôi môi. Chiếc lưỡi thơm tho vẽ đường viền môi mỏng, sau đó tìm cách như chú rắn nước len lỏi vào giữa chúng, bàn tay nhỏ mềm mại khẽ vuốt ve lồng ngực rắn chắc. Lâm Sang thật sự nhịn không nổi mà thở hồng hộc, phía đủng quần dựng thẳng lên đau đớn. Nhưng hắn cố gắng nhẫn nhịn mà đẩy nhẹ Cúc nằm xuống, miệng tiếp tục bảo:
-Ngủ đi, bà xã… Anh…. Anh…
-Anh không muốn làm với em nữa sao?! _ Cúc đáp lời với đôi mắt mở to ngập nước, khi nhìn hắn còn cố tình khẽ chớp hàng mi dài quyến rũ. Chiếc môi mỏng bóng loáng nước trong suốt còn khẽ liếʍ lên làm cậu nhóc lâu ngày chưa được an ủi của Lâm Sang càng đau trướng đòi xông trận hơn nữa!
Bàn tay Cúc như có ma thuật mà đẩy cao chiếc áo ba lỗ của Lâm Sang lên, sau đó hai bàn tay nhỏ vân vê hai hạt đậu sậm màu trước ngực hắn. Cô còn to gan cúi đầu xuống ngậm lấy một bên để vào miệng, bắt chước bộ dáng của hắn mà hôn rồi mυ"ŧ, rồi căn cắn làm Lâm Sang phải ồ ồ thở dốc. Cô còn ngước lên nhìn hắn mới hay người đàn ông này đã nhắm chặt mắt từ lúc nào, nhưng đôi mày kiếm nhíu chặt lại, hai bàn tay to lớn kiềm chế đụng vào người cô mà nắm chặt ga giường! Cúc tiếp tục đùa nghịch hết hạt đậu này sang hạt đậu khác làm chúng bóng loáng bởi tầng nước bọt. Cô còn cố ý như có như không cạ bộ ngực căn đầy của mình lên trên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim như nhanh gấp đôi của người đàn ông to lớn này!
Phía dưới sau chiếc quần ngủ thì cô dùng cặp mông tròn của mình cạ qua cạ lại đủng quần hắn, chọc vật nam tính đó đâm thẳng vào ŧıểυ khu khiến cô không kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ của mình. Từng âm thanh “a… Ưm… Lớn thật… Ưm….” Vang lên làm cho Lâm Sang như muốn điên lên!Hắn thật sự rất muốn đè cô xuống mà vận động, mà tận tình đâm vào lỗ huyệt nhỏ hồng với tầng tầng thịt mềm mại hàm chứa cây côn to lớn của hắn, sau đó nghe cô rêи ɾỉ lên theo từng đợt nắc nhịp điên cuồng của hắn…. Nhưng… nhưng lại lo cô sẽ sợ hãi như chú thỏ nhỏ, mà bản thân thật sự sắp chịu hết nổi với những hành động khiêu khích này!
Cúc thấy Lâm Sang thật sự sắp hết kiềm chế nổi mới dùng tay xuyên qua mái tóc dày của hắn, khẽ thổi khí vào tai hắn:
-Hôm nay, cho em “chiều” ông xã được không?! Nhưng hôm nay, em… Muốn mình làm chủ a…
Tiếng nói ngọt lịm phát ra từ người phụ nữ hắn yêu là đòn chí mạng đối với đàn ông. Quả nhiên Lâm Sang nhịn không nổi cám dỗ này mà nhẹ gầm lên “Ừm…Ah… Bà xã… Anh nghe em hết… Ah…..Ah…”
Cô to gan rướn người lên trên đưa cặp vυ" to lớn trước mặt Lâm Sang. Cúc sở hữu một vòng một đầy đặn, no tròn lại rắn chắc, một bàn tay đàn ông bình thường khó mà nắm xuể! Cô lắc lư qua lại chúng bên miệng Lâm Sang, miệng khẽ khiêu khích:
-Ngậm chúng đi anh… Ah…
Lời vừa dứt ai đó đã vâng lời vươn tay ra xoa nắn chúng, rồi khẽ dùng lưỡi đánh vào hai hạt đậu hồng xinh xắn. Hắn như dã thú mà xoa nắn liên tục hai bên bầu ngực tròn để lại trên chúng toàn dấu tay đỏ hồng. Sau đó tiếng mυ"ŧ vào “chậc!chậc!” đầy dâm mỹ vang lên khắp phòng. Cúc khẽ rên rĩ, bàn tay cô vô thức nắm lấy đầu Lâm Sang đẩy sát vào ngực mình. Mãi gần mười phút, thấy người đàn ông này thật sự chưa muốn buông tay, cô mới khẽ kéo tóc hắn ra:
-Ngoan… Buông chúng ra đi nào….
-Anh… Anh còn muốn… bú a…!
-Anh hút nữa em đau. Ngoan, bỏ ra đi em khó chịu!
Quả nhiên Lâm Sang bây giờ như chú cún nhỏ, rất vâng lời, đôi mắt đầy thèm khát và luyến tiếc, nhưng thật sự buông chúng ra. Còn Cúc đứng dậy trước mặt hắn từ từ cởi luôn cả chiếc quần dài ra, chỉ để trên thân chiếc qυầи ɭóŧ mỏng màu đỏ chói mắt. Nếu quan sát kỹ có thể thấy Lâm Sang thấy cảnh đó mà hai mắt nổi gân đỏ, nhưng vì nhớ là đã làm cô sợ nên hôm nay để mặc cô vợ nhỏ này lộng hành. Đây là lần hiếm hoi cô vợ ưa thẹn thùng này chủ động, hắn mới không có cảm giác mình là kẻ cưỡng bức. Với lại biết đâu sau lần này cả hai sẽ thật sự hiểu nhau hơn, nên hắn nhịn. Nhịn a!!!! Nhịn đến muốn bể cả hai quả bi căng đầy!!!
Cúc nằm xuống, hai chân gác ngang ngực hắn, còn cặp mông rắn chắc thì định vị là sẽ đúng ngay gương mặt Lâm Sang. Cô đỏ cả mặt, nhưng nhớ lại vì tự do tương lai nên cô tiếp tục làm liều. Cô với Lâm Sang lúc này thật sự nằm theo vị trí tư thế 69!!!
Cúc nhẹ nhàng cởi bỏ hai chiếc quần đùi của Lâm Sang. Đập trước mắt cô là bộ vị đàn ông to lớn sau chiếc qυầи ɭóŧ màu xám. Thằng nhỏ ưa hành hạ cô của hắn thật sự to lớn! Cúc run run kéo chiếc qυầи ɭóŧ ra, nhưng tay cô cứ chật vật không thể khiến nó rời ra được, Lâm Sang bèn cố tình nhổm mông dậy cho cô tiện gỡ nó ra! Vừa thoát khỏi trói buộc, cây gậy thịt đã hiện nguyên hình to lớn của nó, và đập vào chóp mũi của Cúc đến phát đau! dươиɠ ѵậŧ của Lâm Sang to thẳng, màu tím than, quy đầu cũng to lớn không kém còn đang rỉ ra thứ dịch trong trong nhớp nháp trên đầu nấm sậm màu, gân xanh nổi lên dọc theo thân nó to lớn cuồn cuộn. Nghĩ tới mỗi lần nó chèn ép động thịt cô hèn gì to lớn thế, thì ra là do kích thước quá khổ như vậy!
Cúc run run lấy tay mà vuốt lên nó, làm Lâm Sang sung sướиɠ kêu lên một tiếng rên dài thỏa mãn. Hắn còn khẽ kéo chiếc qυầи ɭóŧ ren của Cúc ra, miệng nhỏ nhẹ:
-Cúc à, anh muốn làm giống em… Vậy… có được không em?!
Nghe giọng tên đàn ông bá đa͙σ thường ngày trên giường muốn làm gì thì làm mà bây giờ thật sự xin phép cô thì Cúc thật muốn bật cười. Cảm giác là người chủ động hôm nay có lẽ không tệ đi!
Cúc không trả lời nhưng lắc lư cặp mông mời gọi, Lâm Sang nhanh tay mừng rỡ vén khe qυầи ɭóŧ nhỏ ra! Hiện trước mắt hắn là một cánh đồng xanh ngát, nhưng thoang thoảng mùi hương, nhìn kỹ còn có thế thấy từ khe động có dòng suối nhỏ đang rỉ ra những dòng mật thơm ngọt. Hắn không do dự mà kéo khe qυầи ɭóŧ ra một bên, hướng chiếc lưỡi dài nhắm ngay cửa huyệt mà đưa vào. Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt ấy làm hắn như muốn ngộp thở! Cúc còn lớn mật ngồi ụp lên trên Lâm Sang, cho chiếc lưỡi của hắn càng thụp sâu hơn vào cửa mình của cô.
Bàn tay cô dần dạn dĩ hơn mà dùng hai tay để bao quanh chiếc gậy thịt mạnh mẽ này. Vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng thì quả nhiên đầu nấm to lớn đã rỉ ra dịch thể, Cúc hít một hơi sâu mà khẽ mở ra đôi môi hồng đào, đưa đến gần dươиɠ ѵậŧ to lớn căng cứng. Bỗng nghe tiếng người đàn ông phía dưới nói:
Hắn còn dùng cánh mũi cao chọc vào cửa hậu hít hà làm Cúc thẹn thùng bất giác kẹp chân lại. Nào ngờ kẹp luôn cả chiếc đầu Lâm Sang vào càng chặt hơn!
-Ah… Đừng… Nơi đó bẩn…
-Không nơi nào của bà xã bẩn hết. Cho anh liếʍ đi…. Ah… Nhìn này, lỗ hậu em còn biết mấp máy như muốn hút luôn ngón tay anh vào này… Ah… Bà xã, em giỏi quá… đừng… Đừng bóp mạnh nó!
-Sao vậy, bà xã?! Anh lại làm em đau nữa hả?!... Ban nãy anh đã bảo đừng mà…. Ưm…
Cúc ấn môi mình nhẹ nhàng lên môi mỏng đang loạng choạng nói những lời lung tung của hắn! Chỉ là nụ hôn lướt nhẹ nhưng nghe rõ ràng tim Lâm Sang đập thập thình thập thình như tiếng trống, hắn còn đỏ ửng mặt kéo nhẹ cằm Cúc ra. Rồi quay phắt người sang vào nhà tắm, như thường lệ lấy chiếc khăn lông ra lau dọn người cho cô. Hôm nay hắn còn dị thường chăm sóc cô hơn khi đưa ngón tay giữa thon dại vào khe thịt mấp máy chất dịch trắng để rút tinh hoa của mình ra, chứ không như khi trước mà suồng sã đẩy đống dịch đó vào ép cô tiếp nhận!
Ngón tay vừa vào huyệt thịt, hoa huyệt như thường lệ mυ"ŧ mát lấy dị thể, Lâm Sang cười cười, đẩy nhẹ mông tròn của cô. Nghe tiếng “ưm a… a… ưm” gợi tình của Cúc mà thằng nhỏ của Lâm Sang lại cứng lên, nhưng vẫn nhịn xuống mà cười hiền:
-Em không ngoan rồi… Để ông xã lấy chúng ra cho em dễ chịu nha!
-Anh đi tắm trước nha. Nằm nghỉ đi, lát anh nấu nước nóng cho em tắm.
Cúc cố gắng rướn người dậy, ôm Lâm Sang thật chặt, đôi mắt ánh lên cái nhìn sâu xa:
-Anh… Anh có thương em không… Sang?!
Lâm Sang đỏ cả mặt, tưởng cô làm nũng, hắn trầm giọng cảm nhận hơi ấm ngọt ngào này:
-Thương chứ! Không thương sao lại cưới em… Anh… Ông xã thương em nhiều lắm.
Sau đó cô kéo giãn khoảng cách ra, nhìn vào mắt hắn nói khẽ:
-Đã thương em anh cũng phải thương bố mẹ em nha!
Lâm Sang không suy nghĩ gì nhiều đã gật đầu đồng ý ngay! Sau đó Cúc khẽ ngước lên nhìn hắn, nói tiếp:
-Nếu… Nếu em có làm gì có lỗi với anh… Anh cũng phải hứa không đụng vào họ nha…
Lâm Sang mở to mắt nhìn cô, nhưng nghĩ chắc cô vợ nhỏ này vẫn còn thù dai vụ hắn cầm con dao Thái hăm dọa đây mà! Đúng là đồ ngốc! Có cho tiền hắn cũng không đụng vào người cô thương yêu. Vì đơn giản hắn muốn cô hạnh phúc mà!
-Ừm! Anh hứa, nghe bà xã hết!
___
Khi tiếng nước vang lên, Cúc cũng lặng lẽ mặc vào người bộ quần áo pijama. Nén cảm giác hơi ê ẩm giữa hai chân mà lết xuống bếp.
Lâm Sang ra khỏi nhà tắm thì đón đợi hắn không phải là cô vợ như chú mèo nhỏ nằm đợi hắn nữa mà là hương thơm nức của một tô mì nóng.
-Sao em không nghỉ đi, nấu mì chi cho cực vậy?!
-Anh ăn đi, ăn lấy sức rồi ngủ còn mai đi làm nữa. _ Cúc mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn, nhưng trong lòng thầm nói “Hãy cho tôi báo đáp anh lần cuối cùng đi. Sau này ở lại nhà cẩn thận, tự chăm sóc mình nhé, Lâm Sang…”
-Em thật là… Giờ này không đi tắm mà còn đi nấu mì cho anh làm gì không biết hà!
Nói vậy nhưng người đàn ông to lớn như chú gấu cũng vui vẻ chùi chùi hay tay vào áo rồi ngồi xuống mà cầm đũa lên húp rồn rột rồi lua mì vào miệng đầy sung sướиɠ. Nước súp có thêm trứng béo ngậy nóng ấm làm cho trái tim của người đàn ông nhiều bất hạnh trong cuộc đời cũng như được sưởi ấm lúc nửa đêm.
Lòng Lâm Sang lúc này ngọt không thể tả! Ít ra tâm ý hắn nhịn bao lâu nay cũng đã được đền đáp! Ánh mắt cũng vì vui vẻ mà uốn cong thành vầng trăng khuyết! Lòng Cúc cũng khẽ xót xa…
Ăn hết tô mì đến một miếng hành hay nước súp cũng không còn, Lâm Sang vuốt vuốt bụng rồi ôm bỗng Cúc dậy làm cô hơi choáng váng. Lâm Sang ôm cô xoay vài vòng rồi cười lớn, hôn một phát ra tiếng thật kêu vào má hồng của Cúc:
-Vợ ơi, anh yêu em nhất!
Cô ngại ngùng vỗ vào ngực hắn, chùi chùi má mình tỏ vẻ ghét bỏ:
-Ăn xong chưa rửa miệng nữa kìa. Dơ chết đi được. Bỏ em xuống coi. Tối rồi rầm rầm hàng xóm người ta chửi cho bây giờ!
Lâm Sang cười đến quên trời đất nhưng vẫn nhẹ nhàng bỏ Cúc xuống giường, chạy thẳng vào nhà tắm rửa miệng sạch sẽ. Sau đó nài nỉ mãi, Cúc mới cho hắn gối tay ôm cô vào lòng!
Khoảng nửa giờ sau quả nhiên thuốc mê trong mì phát huy tác dụng nên hơi thở của Lâm Sang đã đều đều. Cúc khẽ gỡ vòng tay rắn chắc của hắn như con rắn khổng lồ đang quấn quanh vòng eo nhỏ của cô. Bỗng nghe giọng ai ngái ngủ mà Cúc muốn nhảy dựng:
Khi đồng hồ điểm đến 5h sáng người đàn ông nằm trên giường vẫn không cựa mình dậy nổi nhưng Cúc đã xuống bến xe đến một địa phương xa lạ!
Lâm Sang tỉnh dậy đã là bảy giờ, cả đầu nặng trịch, nhưng người đàn ông này hoàn toàn không nghi ngờ gì, chỉ cười cười nhưng nhìn quanh không thấy Cúc tâm trạng bắt đầu không yên tâm. Hắn lớn tiếng gọi “Cúc ơi! Cúc ơi! Cúc ơi!” Nhưng đáp lại hắn chỉ mãi là lặng im.
Cảm giác trong lòng Lâm Sang rất bất an, nhưng hắn cố gắng trấn tĩnh. Đi xuống nhà Lâm Sang thấy dọn sẵn một phần bún cá. Hôm trước hắn có nói thèm ăn bún cá. Nên chắc vợ hắn nấu cho hắn ăn đây mà.
Lâm Sang ngồi xuống thì đập vào mắt hắn là một sợi dây chuyển bạc nhỏ quen thuộc nằm trên mảnh giấy nhỏ ghi vài dòng ngắn gọn nhưng dường như đâm xé tâm can:
“Lâm Sang, tôi đi rồi, anh ở lại bảo trọng. Số tranh thêu tôi thêu ba tháng nay số tiền có được đều đặt trong phong thư trong ngăn tủ đầu giường. Anh hãy nhận xem như đây là một chút lòng biết ơn của tôi. Hai ta thật sự không hợp nhau, tôi không yêu anh nhưng rất cám ơn anh. Lần này tôi đi có lẽ là xa xứ tha phương mãi mãi. Mong anh hãy giữ lời hứa, đừng làm hại tía má tôi.
Cúc.”
Lòng Lâm Sang như có ngọn lửa đốt thiêu đốt cả người. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hắn vứt tờ thư sang một bên rồi gào một tiếng và đập nát cả bát bún. Hắn gào thét như con thú bị xổng chuồng rồi chạy như tên bay ra ngoài đuổi theo, hòng mong bắt lại được cô. Hàng xóm thấy hắn như điên như dại cũng không dám đến gần. Bình thường trông Lâm Sang đô con đã đáng sợ nay hắn ăn mặc lôi thôi, xốc xếch lại thêm đôi mắt đỏ ngầu, con người thì phát ra hơi thở giận dữ thì nào ai dám hỏi han. Chỉ nghe hắn kêu mãi mấy tiếng rồi chạy về con đường lớn ngó quanh đủ hướng, hỏi những gã xe ôm gần đó về tung tích cô gái tên Cúc mà thôi!
…
Công sức cả ngày chạy như một gã điên phóng xe ngoài đường chỉ nhận được mấy câu của mấy người xe ôm gần đó:
-Sáng thấy vợ cậu đặt xe ôm sẵn rồi đi về hướng này nè!
Lâm Sang chỉ biết chạy mãi về một hướng, nhưng khi đối diện với ngã tư đường xe cộ đông đúc hắn cũng không biết bản thân có thể đi về đâu để thấy cô, đi về đâu để có thể níu kéo mối duyên mà hắn trân quý những tháng ngày qua. Rốt cuộc chạy đến khi trời tối sập, xe hết cả xăng hắn mới rã rời dừng lại… Về đến nhà đã được năm giờ sáng hôm sau, bụng đói như ai cào. Cả thân thể còn bị cơn mưa bất chợt ngoài kia xối ướt cả người, nhìn Lâm Sang lúc này chẳng khác gì một người không bình thường.
Hắn mở cửa vào nhà tìm kiếm bóng dáng Cúc, nhưng mãi vẫn không thấy cô đâu, xuống bếp thì cũng chỉ có bát canh cá bị hắn phá sạch hồi sáng…. Đau lòng hay bản năng mà người đàn ông lấy tay đưa sợi bún lên môi… Mặn đắng… Hòa cùng với tia máu bị cắt bởi mảnh vỡ nhọn hoắc… Sao vị của nó lại như vậy, ê ẩm như tiếng lòng của hắn lúc này. Vừa đau lại vừa xót… Ngày xưa mẹ hắn bỏ hắn ra đi, hắn nhớ không lầm hắn cũng nói hắn muốn ăn một bát cháo thịt. Rốt cuộc khóc mãi bà ấy cũng nấu cho hắn cả nồi, nhưng đó cũng là nồi cháo cuối cùng! Bà ấy đã bỏ theo người khác, để hắn lớn lên tự sinh tự diệt cùng bà nội già khốn khổ…
Hắn nghĩ cuộc đời mình quá bất hạnh, có đôi lúc hắn không biết mình có phải đã sa chân vào tệ nạn hay không! Nhưng may thay hắn lại gặp được Cúc! Yêu cô, thích cô hắn thay đổi rất nhiều! Không còn ghét phụ nữ cũng yêu hơn cuộc sống này… Nhưng sao cô nỡ đành tâm làm như vậy với hắn chứ… Nước mắt nóng chát chảy dài trên khuôn mặt sạm đen nhuốm màu nắng gió công trường! Không lẽ ông trời thật sự bất công như vậy sao?!
Hắn yêu Cúc nhiều như vậy, nói cũng hết lời, hành động tuy có hơi điên cuồng nhưng tuyệt chưa bao giờ thật sự thương tổn cô! Không lẽ cô không thấy sao?! Không lẽ trái tim cô không cảm nhận được hay sao?! Hay đơn giản cô không thương hắn! Hắn tưởng tối đêm qua là mở đầu cho hạnh phúc của tương lai nào ngờ là mở đầu cho chuỗi ngày ly tan… Hắn có cố gắng mấy cũng không bằng người ta sao?! Người ta thư sinh do sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn hắn xấu xí nghèo hèn do làm lụng vất vả, lời lẽ cũng không ngọt ngào nên không được cô thương sao?!
Không! Không! Hắn vẫn còn số điện thoại của Cúc mà, nghĩ chậm hơn làm! Lâm Sang đã lấy điện thoại ra điện vào máy cô, nhưng chờ mãi cũng không có tín hiệu! Chỉ có lời máy móc của tổng đài: “Quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp!”
-Cúc à…. Anh sai rồi… Anh xin em… Đừng bỏ anh đi mà… Chỉ cần em chịu quay về với anh, anh không dám hờn cũng không dám trách gì em hết! Từ nay em nói gì anh sẽ nghe nấy! Anh hứa sẽ nghe lời mà… Em đừng bỏ anh đi được không?! Cúc à… Cúc à! Anh thật sự rất yêu em! Bây giờ anh chỉ có em là người thân thôi mà! Đừng bỏ anh mà… Vợ ơi….
Hắn cũng không biết bản thân lảm nhảm mãi đến khi nào… Có lẽ là khi điện thoại hết cả pin, cũng có lẽ là khi giọng nói khàn đi… Cũng có lẽ là do mệt mỏi hai mí mắt sụp lại rồi đi vào giấc mộng u sầu…