Buổi trưa tại căn gác nhỏ có hình ảnh bỏng mắt không kém ánh nắng gay ngoài kia.
Lâm Sang nắm lấy búi tóc của Cúc từ phía sau, thân dưới thô to không ngừng ra vào phía dưới lỗ huyệt nhỏ chạy đầy nước của cô. Nước nhờn do hai lần xuất tinh trước tạo thành dòng trắng đục chảy dài xuống bắp đùi trắng mịn thu hút ánh mắt người đàn ông phía trước. Hắn kéo sợi chỉ đục đó lên mũi ngửi thử sau đó cười khẩy liếʍ láp qua, sau đó không biết nghĩ gì mà kéo đầu Cúc qua đưa cả ba ngón tay vào cổ họng Cúc.
Ba ngón tay thon dài đâm sâu vào cổ họng, đến tận sâu phía trong làm Cúc muốn nôn ra thì Lâm Sang mới thu tay lại, kéo cô qua bắt đầu dò tìm đầu lưỡi cùng nhau quấn quít. Nhưng dù phía trên có hôn cô dịu dàng môi lưỡi thì phía dưới hắn vẫn ra vào không nương tình làm phát ra tiếng kêu “bành! Bạch!” đều đặn. Bỗng lúc này ngoài cửa phát ra tiếng kêu:
-Cúc ơi, có bánh lá tro dưới quê dì mới gởi lên nè! Cúc ơi! Ra lấy vô hai vợ chồng ăn đi!
Lâm Sang nghe tiếng kêu này bèn kéo nhẹ tóc Cúc dậy, nói khẽ vào tai cô:
-Ra lấy bánh đi chứ bà xã, để thím Hai chờ kỳ lắm, nhá!
Lâm Sang bèn đẩy mạnh cặp mông về trước, thúc làm cho Cúc phải nghe theo sự điều khiển của gậy thịt mà hướng về phía cánh cửa. Vừa đi bàn tay to thì một tay nắm nhẹ tóc cô, một tay thì tát nhẹ vào cặp mông to lớn:
-Ra cửa nhanh, bà xã!
Cúc run run hai chân muốn khuỵu xuống, nhưng mỗi lần như thế Lâm Sang sẽ buông tóc cô ra để vịn lại eo cho cô dễ dàng nương tựa để di chuyển. Nhìn ra mắt mèo, thấy mặt thím Hai, lòng Cúc như muốn nổ tung. Cô lấy hai tay bấu ra phía sau áo quần đàng hoàng của Lâm Sang, ép giọng nài nỉ:
Nhìn lại thì quần áo của cô và Lâm Sang đều đàng hoàng, chỉ riêng đằng sau cái tạp dề là chiếc váy bị tốc bung lên trên bụng cho hắn dễ dàng mở khóa quần cho đệ đệ ra vào thôi. Cô rưng rưng năn nỉ hắn tiếp:
-Anh rút ra luôn được không…. Ưm…,ông xã?!
Tiếng kêu của thím Hai ngoài cửa nghe đã có vài phần mất kiên nhẫn:
-Cúc ơi! Cúc ơi! Con ra lấy bánh vô hai vợ chồng ăn nè!
Cô run run trả lời:
-Lát lát… Lát con qua lấy được… Ưm… Ah… Không ạ?!
Nghe giọng cô không ổn người phụ nữ chạy nhanh qua cửa sổ bị che kín:
-Giọng con sao giống bị bệnh quá vậy?! Mở cửa lớn dì vào cạo gió cho?!
Bà thấy nhà có Lâm Sang nên giọng nói cũng đỡ phần lo lắng. Nhìn chồng cô gái nhỏ này ban đầu bà cứ tưởng là xã hội đen gì không. Nhưng thằng nhỏ này lại thành thật, siêng năng lại hết lòng yêu vợ, hay giúp đỡ mọi người xung quanh nên ai cũng mến sau vài ba tháng.
Nhìn vào bà thấy Cúc mặc chiếc tạp dề vàng có thêu hình chú vịt, còn Lâm Sang đứng sau ôm lấy eo vợ cười tươi cùng bà! Quả thật là vợ chồng hạnh phúc! Đi đâu người ta cũng có nhau. Đâu như ông già nhà bà… Haizzz…
Bà vói tay qua thanh sắt cửa sổ đưa bánh cho Cúc, cô run run nhận lấy. Tay Cúc vừa chạm được dây bánh Lâm Sang đã thúc mạnh từ phía sau ra, lực hơi mạnh làm Cúc chúi cả người, nhưng may hắn nhanh tay chụp lại. Hai tay còn thuận ôm eo kéo mông cô bao hàm hết thằng nhỏ, cảm giác thân dưới thô to được động nhỏ ẩm ướt lại ấm áp bao quanh hắn thở dài thỏa mãn, cười tươi nói với thím Hai:
-Ah… Vợ chồng con Cám ơn thím Hai. Dạo này cống nhà thím tốt chưa?! Có cần con phụ gì nữa không?!
Vừa nói nhưng hai tay Lâm Sang vẫn giữ chặt eo Cúc cho tiện ra vào. Hai má cô đỏ lựng, hơi thở gấp gáp nên môi không thể đóng lại mà phải mở ra tiện thở, làm thím Hai tưởng cô bị sốt nói giọng quan tâm:
-Không! Tốt lắm rồi! Thằng Sang nhà Cúc thiệt là giỏi! Mà sao thím thấy con Cúc muốn ốm quá rồi. Mày có ngược đãi gì con bé không mà người nó nóng hổi nè!
Thấy Cúc nằm soài ra, Lâm Sang thương tiếc đem miếng bánh ra, kéo Cúc đứng dậy dựa vào tường, còn mình thì trước mặt cô ăn sạch miếng bánh. Nhìn hầu kết hắn nuốt xuống còn liếʍ môi đầy mỹ vị thật sự cô cảm thấy không ít phần ghê tởm!!
Bờ môi mỏng từ từ nuốt vào, đôi môi còn dính dịch nhớp nháp thì lập tức ép vào môi Cúc. Mùi vị vừa tanh nồng vừa đầy hương vị của cô, làm Cúc khó chịu nhưng không cự tuyệt nổi đầu lưỡi to lớn của Lâm Sang mà phải nuốt vào. Lâm Sang cũng cho động thịt nghỉ ngơi chút ít khi hôn cô. Nhưng ngay sau đó hắn lập tức khuỵu hai gối xuống thấp hơn Cúc, sau đó nhắm ngay âm đa͙σ mà đâm thẳng vào một phát! Tiếng nước ọp ẹp lại tiếp tục vang lên.
-Ngon quá! Em làm gì mà tụi nó thơm thế kia! Có sữa nữa là hết ý!! Ah… Động nhỏ lại bót nữa rồi… Ah… Đúng rồi!!! Kẹp chặt anh nữa đi… Ah…. Bà xã… Em chết với anh…. Ah….
Lâm Sang thấy trong mắt Cúc xa xăm, trống ngực liền đập mạnh. Sợ hãi cô lại quên mất mình, hắn mạnh tay lôi cái đầu nho nhỏ của cô đối diện với gậy thịt ướt sũng của mình.
-liếʍ nó cho anh!
-Không! _ Cúc ghét bỏ xoay đầu sang thật sự làm Lâm Sang nổi giận. Bình thường hắn không phải làm cô sướиɠ đến rêи ɾỉ nắm tóc hắn mà đòi hỏi nhiều hơn hay sao! Đây là lần đầu hắn muốn cô hôn nó, mà cô lại như thế!
Còn Lâm Sang thì đang dùng dòng nước lạnh xối cả người mình cũng xối luôn cả tâm trí! Rõ ràng bản thân yêu thương, chiều chuộng cô như vậy. Nhưng cô vẫn không hướng trái tim về phía hắn. Làm trái tim hắn đau xót khi thấy cô đau đớn, nhưng chỉ cần cô không đau hay không hàm chứa hắn thì hắn lại cảm thấy trống vắng. Cảm thấy bản thân mình đối với cô hoàn toàn là con số không! Cô sẽ luôn nhớ nhung về mãi một người mà thôi – Trình Hào! Hắn hôm trước lấy đồ đi giặt còn vô tình thấy được một bức thư của Trình Hào gởi cho Cúc! Trong đó còn có ngụ ý muốn cùng cô đi xa hơn tình bạn! Mẹ nó!!! Nếu không phải vì muốn yên ổn với vợ chắc hẳn hắn đã giết chết thằng khốn nạn đó!!!
Hắn hỏi thăm mới biết là vợ hắn giấu hắn đi họp lớp, còn gặp mặt thằng khốn đó! Nếu không phải thương cô hắn thật sự đã không biết làm ra đến chuyện gì! Bây giờ hắn vẫn chỉ biết chờ thái độ của cô! Mong cô không thương cũng hãy nghĩ về những gì hắn đã làm vì cô mà đừng rời bỏ hắn… Bằng không… Nghĩ tới đó đôi mắt Lâm Sang ánh lên ánh nhìn độc ác!
Hắn không biết Cúc có đọc được bức thư đó chưa, hắn cũng không đủ can đảm để hỏi! Nếu thật sự cô đã đọc được và nói muốn rời xa hắn, thì hắn rất sợ bản thân sẽ nóng giận mà làm thương tổn cô, làm cô càng oán hận mình hơn! Còn không hỏi thì cảm giác không tin, cảm giác hoài nghi rồi ghen tuông cứ mãi chất chứa trong lòng làm hắn như phát điên! Ngày ngày đi làm đều về đúng giờ, cứ giữa trưa lại điện về nhà sợ cô bỏ trốn cùng tên nhóc kia! Đến nỗi hôm kia khi đi ngang qua tiệm bán xích sắt hắn còn nảy ra ý định điên cuồng!
Và trong vô thức hắn đã mua về một sợi xích dài vô cùng chắc chắn! Hắn thật sự không biết nếu Cúc có ý định rời đi hắn sẽ làm gì… Nhưng hắn nghĩ có thể hắn thật sự sẽ xích cô lại! Dù là trói cả đời cũng được. Trói cô ở bên hắn! Cả đời!!
Lúc Lâm Sang tắm ra Cúc đã biến mất trong phòng. Hắn còn cầm trên tay chiếc khăn lông định lau người cho cô! Lâm Sang như điên chạy xuống lầu cũng không thấy dạng hình Cúc! Nhưng khi nghe tiếng “xèo xèo” phát ra từ phòng bếp lòng mới thoáng an bình. Hắn đi nhẹ nhàng phía sau Cúc, choàng tay ra sau eo cô, đầu dựa vào hõm vai Cúc, miệng nhỏ giọng nài nỉ như một đứa trẻ to xác:
-Van xin em! Van xin em! Đừng rời đi khỏi anh được không, bà xã?! Em muốn gì cũng được nhưng xin em đừng rời xa anh được không?! Chỉ cần em hứa ở bên anh thôi, em muốn gì, em muốn thế nào anh hứa sẽ nghe lời mà! Đừng xa anh… Anh thích em lâu lắm rồi, bà xã à…
Chưa kịp tỏ hết lòng mình thì nghe thấy tiếng thở dài. Cúc nhẹ nhàng đẩy Lâm Sang ra:
Có đôi khi sau những đợt làʍ t̠ìиɦ nóng bỏng với hắn, cô bỗng sợ hãi hắn vô cùng! Nhìn lại những vết sẹo hằn sâu trên da thịt màu nâu đất, cô lại sợ hãi chùn người! Rốt cuộc ông trời muốn cô phải làm sao đây?!
Hôm rồi cô đi họp lớp, cô giấu không dám nói Lâm Sang nghe. Ở đó, cô gặp lại Trình Hào, vẫn hình dáng xưa, vẫn con người điển trai đó, làm trái tim cô đập thổn thức từng nhịp! Nhưng đi bên cạnh hắn đã là người khác, một người phụ nữ đáng tuổi cô dì nên Cúc cô quyết định buông tay! Nào ngờ ra về hắn nhìn cô với ánh mắt lưu luyến, còn nhét vào túi cô một phong thư nhỏ! Sợ phong thư ấy lọt vào tay Lâm Sang ắt hẳn sẽ lớn chuyện nên cô đã giấu trong một chiếc áo cũ! Lòng tự hỏi không biết có nên tin lời hắn không?!
Cô cũng là một người phụ nữ có chồng. Vốn không hợp tình hợp lý! Nhưng có ai biết đâu rằng cuộc hôn nhân của cô chỉ là một cuộc đổi trao tiền bạc! Còn Trình Hào hắn nói cũng vì tiền mà đến với người đàn bà kia, người hắn yêu xưa nay vẫn chỉ có một mình cô, Cúc nghẹn người. Cô nuốt từng hột cơm không trôi nên nói dối trong người khó chịu bỏ lại Lâm Sang rồi lên lầu.
Lâm Sang nhìn theo bóng lưng Cúc mà bàn tay tự bẽ gãy đôi đũa tre tự lúc nào…