Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 15

Trước Sau

break

Hoắc Nhẫn tranh thủ khoảng thời gian trống để luyện đàn piano, đến mức ngày hôm sau ngay cả bữa trưa cũng phải ăn vội trong phòng đàn.

Lúc cậu quay lại phòng đàn sau giờ học vũ đạo, trong đầu vẫn còn đang nghĩ về cuốn sách tự học Czerny 599.

Từng chút thời gian bị vắt kiệt, chỉ trong hai ngày, cậu đã luyện khá nhuần nhuyễn rồi.

Không gặp khó khăn trong việc đọc bản nhạc, chỉ cần để mười ngón tay không ngừng làm quen với cách đánh đàn, lâu dần sẽ giống như gõ bàn phím mà không cần nhìn.

Đến nơi, cậu chợt nghe thấy tiếng cười nói quen thuộc.

Hoắc Nhẫn bước nhẹ chân, chầm chậm tiến lại gần phòng đàn.

Là Long Già và Bạc Quyết đang chơi đàn bốn tay, vừa đánh đàn vừa cười nói vui vẻ.

Hai người ngồi ở hai đầu ghế, mỗi người điều khiển một nửa bàn phím, động tác tự nhiên như thể chỉ thuận tay mà đánh.

Âm thanh cao thấp giao thoa xen kẽ, phối hợp ăn ý đến mức không chê vào đâu được.

Long Già chơi phần âm thấp trầm mạnh mẽ, Bạc Quyết thì chơi phần âm cao linh hoạt và nhẹ nhàng.

Tiếng đàn liên hoàn gắn kết với nhau, chỉ trong vài giây đã tách ra rồi lại hợp lại nhiều lần, không hề có một sai sót nào.

Hoắc Nhẫn ôm bản nhạc đứng ngoài cửa, bất giác nở một nụ cười chua chát.

Lúc còn ở trường, mặc cảm tự ti do hoàn cảnh gia đình vẫn có thể được xoa dịu phần nào nhờ thành tích và thứ hạng.

Nhưng khi bước vào nơi đầy rẫy nhân tài như thế này, lớp vỏ bọc đó bị lột trần không chút che giấu, đến mức chỉ cần cậu nhìn vào nội tâm của chính mình cũng cảm thấy nhói đến phát hoảng.

Cậu xoay người định rời đi, nhưng vừa hay bị Long Già nhìn thấy bóng dáng qua cây đàn piano.

“Hoắc Nhẫn đến à?” Cậu ta xoay người nhìn về phía thiếu niên, cười nói: “Lại đây chơi cùng đi!”

Bạc Quyết nghe vậy liền đứng dậy, cười bảo: “Lại đây, để tôi xem cậu học được bao nhiêu rồi.”

Bước chân của Hoắc Nhẫn khựng lại, khẽ nói: “Tôi chơi không tốt, mới bắt đầu học.”

Bạc Quyết đã tiến lại gần, nửa đùa nửa thật ấn cậu ngồi xuống bên trái Long Già, rồi dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu: “Không tốt thì mới phải luyện.”

“Thật ra hợp tấu rất đơn giản.” Long Già cười sảng khoái: “Cậu đã nghe Lâu đài trên không chưa?”

Hoắc Nhẫn gật đầu.

“Cậu nhìn ba phím này,” Long Già vươn tay trái ra, chỉ cho cậu vị trí đặt ngón tay: “La, mi, đô.”

"Tay phải tôi đánh một ô nhịp, cậu chỉ cần đánh lệch một nốt, la-mi-đô, sau đó là sol-fa-rê, thử xem?”

Hoắc Nhẫn đặt tay trái lên vị trí vừa được chỉ, tập trung nhìn vào bàn tay phải của Long Già.

Khi giai điệu nhẹ nhàng vang lên, những nốt nhạc của tay trái vững vàng theo kịp, vừa khớp với từng chuyển đổi.

Ba nốt nhạc kết thúc, vừa vặn lệch một phím đàn, rồi lại là ba nốt tiếp theo.

Rõ ràng là lần đầu hợp tấu, nhưng tiếng đàn đan cài hòa hợp vào nhau như xào bài poker, giống như chỉ có một đôi tay đang chơi đàn vậy.

Đợi đến khi đoạn nhạc này kết thúc, Long Già bật cười, xoa đầu cậu: “Chơi rất tốt! Cậu rất hợp với piano đấy.”

Bạc Quyết đứng khoanh tay bên cạnh, nói: “Cậu đứng dậy đi, để tôi dạy.”

Long Già ngước lên cậu ta, ánh mắt giễu cợt: “Còn không bằng tôi dạy, cậu dạy kiểu quá hàn lâm rồi.”

“Hàn lâm thì sao?” Bạc Quyết trừng mắt nhìn cậu ta, cầm lấy cuốn Czerny 599, lôi Long Già ra khỏi ghế: “Tránh ra, còn nói nữa thì đuổi cậu ra ngoài đấy.”

Hoắc Nhẫn bị hai người vây ở giữa, vừa căng thẳng vừa nghiêm túc, dốc hết sức chơi lại toàn bộ bài mà mình đã luyện hai ngày nay.

Bạc Quyết nghe xong trầm mặc một lúc, sau đó quay sang nhìn Long Già: “Cậu có tin không? Cậu ấy mới học được ba ngày.”

Long Già tò mò: “Thật sao?”

“Thật. Ngày đầu tiên đến đây, cậu ấy còn gõ phím như đóng đinh ấy, nhìn không giống đang giả bộ.”

Tuy Bạc Quyết độc mồm độc miệng, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại đã tìm một bản nhạc đưa cho cậu, còn lấy giấy ra giảng giải tỉ mỉ.

Dạy xong, Long Già phối hợp vỗ tay: “Thầy Bạc dạy hay quá! Nếu thầy dạy vỡ lòng của tôi là thầy Bạc, thì chắc giờ có phải tôi đã là Long Master rồi không!”

Bạc Quyết nhấp một ngụm nước chanh, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Hai người quen nhau à?”

“Đúng vậy. Chúng tôi cùng qua vòng sơ tuyển.” Long Già chen lại ngồi bên trái Hoắc Nhẫn, cố tình ép ba người ngồi trên cùng một chiếc ghế: “Hoắc Nhẫn, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là hoa khôi của nhóm A chúng tôi.”

Bạc Quyết cầm chai nước đập lên đầu cậu ta: “Ai là hoa khôi?”

“Tôi, tôi là hoa khôi.” Long Già ho khan một tiếng: “Tôi tình cờ làm bạn tập kéo giãn của cậu ấy, ngày nào cũng hành hạ cậu ấy kêu la thảm thiết.”

Hoắc Nhẫn có chút ngạc nhiên: “Các cậu không phải nhảy dây à?”

“Nhảy dây gì cơ?”

Hoắc Nhẫn kể lại chuyện có liên quan đến Bùi Như Dã, thành thật nói: “Nhóm tôi mỗi ngày hai tiếng, anh ấy thường xuyên đến chơi điện thoại.”

“... Thế thì vẫn còn may là trợ giảng nhóm tôi có tình người.”

Chờ đến khi Long Già và Bạc Quyết lần lượt rời đi, Hoắc Nhẫn tiếp tục tập đàn đến tối, vừa kịp giờ đi học thanh nhạc.

Giáo viên thanh nhạc là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, bình thường khi nói chuyện, thầy luôn sử dụng cộng hưởng khoang ngực, giọng nói đặc biệt trầm và dày.

Tiết mục biểu diễn có thể tự chọn, mọi người lần lượt lên sân khấu hát, sau khi hát xong sẽ nhận được nhận xét và hướng dẫn từ thầy Chung.

"Bạn học tên Hoắc Nhẫn này, em rất thú vị đấy."

Thầy Chung lật bảng chấm điểm, nói: "Lần trước tôi bảo hơi của em không đủ, cách phát âm không đúng, bảo sửa là em sửa ngay. Hôm nay đúng là chẳng có chút sai sót nào, nói sửa là sửa được ngay."

Hoắc Nhẫn thận trọng gật đầu, cúi chào rồi chuẩn bị xuống sân khấu.

"Đừng vội đi." Người đàn ông cúi đầu ghi điểm: "Nhóc con, ưu điểm và khuyết điểm của em đều rất rõ ràng."

"Em có tư chất tốt, chất giọng có nét riêng, luyện tập nhiều hơn để mở rộng âm vực, trong giai đoạn vỡ giọng phải bảo vệ cổ họng thật tốt, sau này chắc chắn sẽ hát rất hay.”

"Nhưng mà," Thầy Chung ngẩng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý: "Em hát hoàn toàn không có cảm xúc."

"Kỹ thuật dù có tốt đến đâu, cũng chỉ giúp em trụ được trong top hai mươi."

"Nếu hát mà không có cảm xúc, em tuyệt đối không thể vào nhóm được."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc