Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 13

Trước Sau

break

“Chủ đề vũ đạo của bài kiểm tra cuối cùng cũng do tôi ra đề.” Bùi Như Dã thản nhiên nói: “Bốn nghìn lần trong một giờ, nhảy kiểu gì cũng được.”

Nói xong, anh ta phất tay, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong góc phòng tập, bắt đầu chơi điện thoại. Đôi chân dài thẳng tắp tùy ý bắt chéo, không nói thêm lời nào nữa.

Mọi người đồng loạt nhìn anh ta với vẻ mặt “Thầy đang đùa chúng em đấy à?”, một số người bắt đầu lặng lẽ nhảy.

Hoắc Nhẫn thầm nghĩ, hóa ra mấy tháng mình đến công ty là để nhảy dây có trả lương. Cậu liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu điều chỉnh hơi thở và thể lực chậm rãi nhảy dây.

Hiện tại cậu còn chưa nhảy liên tục được một tiếng, khoảng cách đến mức đạt chuẩn còn xa lắm.

Hoắc Nhẫn không chủ động để ý đến Bùi Như Dã, còn Bùi Như Dã thì ngồi trong góc chơi điện thoại suốt cả buổi, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cậu lúc đang chờ đếm ngược hồi sinh trong game, sau đó lại tiếp tục tập trung vào trò chơi.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua một cách vô cùng chậm chạp, phần lớn mọi người đều không kiên trì nổi.

Họ không dám lười biếng hay tám chuyện trước mặt thầy Bùi, bèn nhảy một lúc nghỉ một lúc, hoặc giả vờ kéo giãn cơ thể để trì hoãn thời gian.

Trên trán và lưng Hoắc Nhẫn ướt đẫm mồ hôi. Sau ba mươi phút, bắp chân cậu đã sắp mất cảm giác.

Một trợ giảng có vẻ muốn chứng minh điều gì đó, đứng bên quan sát một lúc rồi cũng cầm một sợi dây nhảy lên đứng phía trước.

Cô ấy nhảy cùng họ, cơ thể nhẹ nhàng tựa như không có trọng lượng, có thể kiểm soát nhịp lên xuống theo ý mình, tốc độ quay dây cũng nhanh đến mức không hề có chút trì hoãn nào.

Ánh mắt của đám con trai đều dõi theo cô ấy, vô thức thốt lên vài tiếng hô kinh ngạc.

Hoắc Nhẫn vẫn đang âm thầm xếp hạng thể lực của những người trong phòng tập, tự đặt mình ở vị trí khoảng thứ mười hai.

Khi ba mươi phút kết thúc, nữ trợ giảng lập tức dừng lại, giơ bộ đếm số trên dây nhảy ra cho họ xem.

Hai nghìn năm trăm cái trong ba mươi phút.

“Trời ạ…”

“Cô là thần chắc! Cô luyện bao lâu rồi ạ?”

“Nhưng mà luyện cái này để làm gì chứ?” Một cậu trai bắt đầu bực bội: “Chẳng phải đây là lớp học nhảy sao?”

Trợ giảng nhận lấy khăn lau mồ hôi, liếc xéo cậu ta một cái.

“Nếu ngay cả thể lực và dung tích phổi ở mức này mà cậu còn không có, thì đừng mơ có thể vừa hát vừa nhảy suốt hai tiếng trong concert.”

Sau khi hai tiết học kết thúc, Bùi Như Dã cất điện thoại rời đi, các trợ giảng tạm biệt rồi cũng lần lượt đi mất, những học viên khác thì tản đi như chim vỡ tổ, chỉ còn lại một số ít tiếp tục ở lại nhảy dây.

Hoắc Nhẫn nhảy đủ hai tiếng, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Hiện tại, dù có dốc hết sức, cậu cũng chỉ nhảy được hai nghìn cái trong hai tiếng, hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.

Lớp thanh nhạc hôm nay chỉ là lý thuyết, còn lớp biểu diễn phải đợi đến tuần sau mới bắt đầu.

Sau khi cất kỹ ghi chép của buổi học thanh nhạc, Hoắc Nhẫn đến phòng tập, bù đủ bốn nghìn lượt nhảy dây, rồi tắm rửa sạch sẽ trước khi đi đến phòng đàn.

Thời gian của cậu có hạn, cần phải ôn lại tất cả nốt nhạc một lần nữa.

Nốt đen, nốt móc đơn, nốt móc kép, tách ra đánh từng nốt thì chẳng có gì khó.

Vấn đề là cậu có khả năng nhìn qua là nhớ, nhưng chỉ giới hạn trong não bộ, không áp dụng được lên cơ thể.

Sự nhịp nhàng của mười ngón tay, sự phối hợp giữa các khớp tứ chi, về sau tất cả đều cần luyện tập lặp đi lặp lại.

Cậu nhắm mắt hồi tưởng lại nội dung mà Bạc Quyết đã dạy ngày hôm qua, sau đó bắt đầu đối chiếu với hình ảnh mà luyện tập.

Phòng đàn nhỏ hẹp và không được thông gió tốt lắm, hôm nay có thể nghe thấy những tiếng đàn hỗn loạn của các thực tập sinh xung quanh, toàn là những bản nhạc đệm thịnh hành gần đây.

Còn có người mở họng hát, tiết tấu lên xuống theo tiếng đàn piano, dù cách mấy bức tường vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cậu ta.

Hoắc Nhẫn bị bao vây bởi một đám tiền bối, tiếp tục học hết quyển giáo trình nhập môn cho trẻ em mà Bạc Quyết đã dạy hôm qua, những chỗ đánh không thuận thì luyện từng chút một. Cậu kiên nhẫn nghiêm túc đánh xong mười mấy bài hát thiếu nhi, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ.

Piano thật tuyệt.

Bạc Quyết ở phía sau gõ cửa: “Ra đây, đổi sang quyển tiếp theo.”

Hoắc Nhẫn quay đầu nhìn cậu ta, hoàn toàn không phát hiện ra cậu ta đã đến từ lúc nào: “Cậu không kiểm tra à?”

“Nghe tiếng nhấn phím đàn là biết.” Bạc Quyết trầm ngâm: “Tay vẫn còn vụng lắm, cậu phải luyện thêm nhiều.”

Cậu ta đi vào, bảo Hoắc Nhẫn đánh lại bài cuối cùng, cảm thấy hơi khó hiểu.

“Cách kiểm soát cổ tay và vai là đúng, người bình thường lần đầu chơi đều vấp chỗ này.”

Hoắc Nhẫn cũng không giải thích, chỉ cười cảm ơn.

Bạc Quyết quay người ra khỏi cửa, đến phòng lưu trữ bản nhạc dạo một vòng, rồi lấy một quyển sách có bìa hình hoạt hình đưa cho cậu.

Hoắc Nhẫn vốn nghĩ rằng tiếp theo sẽ học "Little Thompson 2", nhưng khi nhận sách mở ra xem, mới phát hiện đó là "Czerny 599".

“Hãy nhớ cử động cổ tay và tư thế đặt tay khi nhấn phím, sách giao cho cậu rồi.” Bạc Quyết thản nhiên nói: “Tôi đi học đây, sách này cậu luyện được đến đâu thì luyện, ngày mai đúng giờ tôi đến kiểm tra.”

Nói xong, cậu ta xoay người rời đi ngay lập tức, cứ như muốn nói rằng: “Cậu hỏi thêm một câu nữa thì cậu là đồ ngốc.”

Hoắc Nhẫn nhìn mái tóc dài xõa ra như thác nước của cậu ta, cái cổ trắng muốt tựa thiên nga, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác.

Mọi người đều để tóc ngắn, chỉ có mình cậu ta để tóc dài quá eo, chắc chắn khi nhảy là người nổi bật nhất.

Hoắc Nhẫn chưa từng học đàn, khó khăn lắm mới có cơ hội được thầy hướng dẫn, cậu ôm quyển sách, đọc đến tận nửa đêm.

"Czerny 599" là một quyển sách hay, trang đầu tiên giới thiệu tác giả từng là học trò của Beethoven, là thầy của Liszt. Cậu đã từng thấy hai cái tên này trong sách nhạc.

Trong sách không chỉ chú thích tư thế đặt tay và kỹ thuật, mà thậm chí còn đánh dấu rõ ràng ngón tay nào sẽ chơi nốt nào.

Lạ thật, có một số nốt rõ ràng dùng ngón trỏ là có thể chạm tới, vậy mà lại phải dùng ngón áp út cứng nhắc vụng về nhất.

Hoắc Nhẫn đọc đến tận ba, bốn giờ sáng, cuối cùng ôm sách ngủ gục trong góc phòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc