Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 92 - Chương 92

Trước Sau

break
Nhã Nhã. Nguyên Á Sâm mới nghe xong điện thoại, có chút áy náy nhìn Từ Nhã, Một người bạn đối tác của tôi xảy ra chút chuyện...

Không sao, ông đi đi. Không đợi Nguyên Á Sâm nói xong, Từ Nhã đã mở miệng nói, Du lịch thì khi nào đi cũng được.

Xin lỗi. Nguyên Á Sâm thở dài, hôn một cái lên mặt Từ Nhã, xoay người mang vali hành lí về phòng, di chuyển những đồ vật có thể đụng vào Từ Nhã, mới vội vàng ra khỏi nhà.

Từ Nhã ngồi trên sofa một hồi, thẳng đến khi dì làm trong nhà đi ra, mới hồi phục tinh thần lại.

Phu nhân. Dì làm mang vali hành lý cũ, thay đồ làm việc trong Nguyên gia ra, Không phải phu nhân và ông chủ đi du lịch sao?

Ông ấy có chút việc phải đi, cho nên không đi nữa. Từ Nhã xoay người thấy mặt mấy dì giúp việc có vẻ khó xử, cười nói, Mọi người đi cẩn thận.

Sao người... Mấy dì giúp việc đồng thời đi ra, phu nhân và ông chủ ở nhà giờ làm sao đây?

Không có việc gì, mọi người đi đi. Từ Nhã thấy một người trong đó mang theo bao lớn bao nhỏ, nhịn không được hỏi, Mang nhiều đồ như vậy, ngồi máy bay có bất tiện hay không?

Mang đồ lên máy bay đều phải trả tiền, vé lại đắt, tôi ngồi xe lửa về. Người này mang vẻ măt vui mừng, sau khi dì Lý đi rồi bà mới vào làm, yêu cầu với người làm trong Nguyên gia không nhiều, nhưng làm việc lại rất thoải mái tiền lương lại nhiều, đến những ngày nghỉ lễ còn có tiền thưởng.

Tôi xem tin tức nói, tết âm lịch người đi xe lửa rất nhiều, bà mang nhiều đồ như vậy, không phải càng bất tiện sao?

Không sao, nhờ có bác tài xế, tôi mua được vé ngồi. Trong nhà tôi có hai đứa con, đứa lớn học sơ trung, đứa nhỏ học lớp năm, tôi làm việc ở thủ đô đã lâu rồi, cũng chưa gặp lại bọn nó, lần này trở về cũng phải mang một số thứ về.

Vẻ mặt Từ nhã có chút hoảng hốt, bà sửng sốt một hồi mới nói: Mua cho mấy đứa nhỏ cái gì?

Mấy bộ quần áo và một số dụng cụ học tập, điều kiện sống ở quê tôi không tốt lắm, dụng cụ học tập không đảm bảo lại còn đắt nữa, tôi mua cái này về, bọn nó chắc chắn sẽ rất vui. Dì giúp việc thật không ngờ Từ Nhã còn có thể quan tâm những việc này, vì niềm vui khi sắp được về nhà, làm cho bà khi bình thường rất kiệm lời ít nói, giờ trở nên nói nhiều hơn mấy câu.

Từ Nhã im lặng lắng nghe, thường thường hỏi hai câu, thái độ tò mò này, làm cho mấy dì giúp việc khác có chút kinh ngạc, hôm nay phu nhân bị sao vậy?

Thời gian không còn sớm nữa, tôi gọi tài xế đưa mọi người ra nhà ga. Từ Nhã gọi điện thoại, nói với mấy dì giúp việc, Năm mới vui vẻ.

Năm mới vui vẻ, chúc ông chủ, phu nhân, còn có hai vị thiếu gia năm mới bình an, đại cát đại lợi.

Cảm ơn. Từ Nhã đứng dậy lên lầu thay đồ ra ngoài, bước ra hành lang, nghe các dì thao thao bất tuyệt nói về con cái của họ, trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt.

Từ khi sinh con đến giờ, bà chưa từng suy xét qua mấy vấn đề này, bởi vì trong nhà có tiền, cái gì cũng có thể thuê người làm, cái gì cũng không cần quan tâm. Nhất là sau khi sinh Tiểu Nhị, thân thể bà bị tổn thương rất lớn, căn bản không thể nào chịu được tiếng khóc hét của trẻ nhỏ, cho nên Tiểu Nhị vẫn cho ở phòng trẻ, do bảo mẫu chăm sóc đến lớn, sau này Tiểu Nhị bị bảo mẫu ngược đãi, bà đã rất hối hận và sợ hãi, nhưng không biết phải làm thế nào, vì vậy không thể gần gũi với đứa nhỏ.

Có lẽ là vì quá mức áy náy, ngược lại sinh ra tâm lý sợ hãi, hoặc là trời sinh bà không phải là người mẹ tốt, cho nên mới không có đủ sự quan tâm cho con cái.

Sau khi mấy dì giúp việc đi khỏi, Từ Nhã mới đi xuống lầu, ngồi vào xe.

Phu nhân, người đi đâu? Tài xế hỏi.

Từ Nhã nhìn ngoài xe, trong lòng tràn đầy mờ mịt. Bạn bè của bà không nhiều, hiện tại là cuối năm, có thể gặp mặt lại càng ít, trong lúc này bà cũng không biết nên đi đâu.

Đến nhà mẹ tôi. Từ Nhã hít sâu một hơi, Đi nhà mẹ tôi đi.

Thấy giọng điệu Từ Nhã có chút kỳ quái, tài xế quay đầu nhìn

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc