Bác trai. Tuy đối phương đang mỉm cười, nhưng trực giác của Nguyên Dịch nói cho anh biết, trước mặt ba vợ tương lai, phải lễ phép khách khí kiên quyết không được làm càn, nếu không thì sau này xui xẻo chịu thiệt chính là mình.
Tiểu Nguyên đến sao? Tống Hải sờ sờ cái bụng to, nở nụ cười hòa ái: Vào nhà ngồi một chút không?
Sao có thể làm phiền bác trai được ạ. Nguyên Dịch cười nói, Con tới đón Tiểu Khê.
Biết là cậu tới đón Nhan Nhan, sẽ không để ý đến lão già này. Tống Hải nhìn đồng hồ, Thanh niên các con đi chơi vui đi, bác phải đi làm rồi.
Bác trai đi thong thả. Nguyên Dịch tránh qua bên cạnh.
Tống Hải như cười như không trêu chọc nói: Tôi thấy cậu là chỉ mong sao tôi lập tức biến mất, làm sao để cho tôi đi thong thả.
Nguyên Dịch lập tức nói: Sao con lại nghĩ vậy được ạ? !
Haizz, đều đã là người từng trải, đừng nói mấy lời sáo rỗng này. Tống Hải lắc đầu thở dài, Năm đó lúc tôi còn trẻ, khi theo đuổi mẹ Nhan Nhan, cũng mang tâm tình như vậy.
Ba, ba còn không đi nhanh thì sẽ muộn đó.
Tống Hải yên lặng quay đầu nhìn con gái, không tình nguyện mà ngồi vào xe.
Bắp cải trắng xinh đẹp nhà ông, đã bắt đầu hướng về con heo kia rồi, người làm ba này, thật sự là tim như bị đao cắt vậy.
Bác trai... Có phải không quá thích anh không? Nguyên Dịch nhìn xe Tống Hải rời đi, đi đến trước mặt Nhan Khê, Em nói xem nếu anh lại tặng cho bác ấy mấy đồng hồ kim cương, ghim cài áo kim cương, bác ấy có thể thích anh