Ánh mắt Nhan Khê yên tĩnh nhìn cô gái trước mắt, đột nhiên nở nụ cười: Đúng vậy.
Sắc mặt Ngụy Hiểu Mạn đại biến, thật lâu sau cúi đầu, Xin lỗi.
Tôi nhận lời xin lỗi của cô, cô còn có cái gì muốn nói không? Nhan Khê lễ độ cười nói, Tôi còn muốn cùng đồng nghiệp đi liên hoan, cô còn chắn đường tôi như vậy, tôi sợ đồng nghiệp tôi sẽ chờ lâu.
Khóe môi Ngụy Hiểu Mạn run rẩy, yên lặng tránh qua một bên.
Không ngờ Ngụy Hiểu Mạn lại phối hợp như vậy, Nhan Khê kinh ngạc nhìn cô ta một cái. Năm đó cô không ngờ Ngụy Hiểu Mạn sẽ làm ra chuyện khiến người ta chê cười như vậy, hiện tại cô cũng thật không ngờ, Ngụy Hiểu Mạn lại đột nhiên đến tìm cô.
Chuyện năm đó trở nên khó coi như thế, biết rõ hai người gặp lại cũng sẽ không vui sướng gì, hà tất gì cô ta phải tìm mọi cách gặp mặt cô, được gì chứ? Giống như các cô, mỗi người đều sống khỏe, về sau không qua lại nữa mới là kết cục tốt.
Nhan Khê nhấc chân lên, đi được vài bước quay đầu lại, Ngụy Hiểu Mạn còn đứng đó, móng tay sơn đỏ, làn da trắng như giấy, người ốm như da bọc xương, cô thậm chí còn thấy được mạch máu hằn lên.
Trong trí nhớ của cô Ngụy Hiểu Mạn rất đẹp, làn da tuy trắng, nhưng cũng có chút hồng, và cũng không gầy như vậy.
Nhìn đôi môi đỏ của Ngụy Hiểu Mạn, trong lòng cô có cảm giác quái dị nói không nên lời.
Cùng đồng nghiệp ăn cơm xong, chính thức nhận Trương Hạo làm thầy, Nhan Khê lái xe về nhà. Tắm rửa xong mở máy tính lên, bình thường cô rất ít nói chuyện trong nhóm bạn đại học, thậm chí có rất nhiều nội dung nói chuyện phiếm được lưu lại, sau khi cô mở nội dung nói chuyện phiếm lúc trước lưu lại, thì ra là Ngụy Hiểu Mạn muốn kết hôn, chú rể là đàn em học dưới bọn họ một khóa, người này là người thủ đô, cho nên lễ kết hôn cũng tổ chức ở một khách sạn tại thủ đô.
Cô thấy những người này thương lượng muốn tham gia hôn lễ, không có Đào Như và Dương Mẫn. Cô thở dài, mở vòng bạn bè ra, Hai tụi mày không đến hôn lễ của Ngụy Hiểu Mạn sao?
Tiểu Như: Không đi.
Mẫn Mẫn: Không đi, không có tiền đi.
Đại Hà: Cả hai đều chưa ngủ hả?
Tiểu Như: Cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, ngủ cái gì mà ngủ.
Nhan Khê thấy hai người này rất nhanh chuyển đề tài tới soái ca mỹ nữ, biết họ là vì không muốn để cô khổ sở, cho nên mới tỏ rõ thái độ như vậy. Cô cười cười, gõ một câu.
Đại Hà: Tụi mày thích cái gì mà soái ca mỹ nữ, ở đài truyền hình tao làm việc cũng có, nếu có gặp, tao sẽ cố làm mặt dày xin mấy tấm hình có chữ ký cho hai đứa mày.
Tiểu Như: Cũng không đặc biệt thích, gần đây xem bộ phim
có nam chính phong nhã, hình như tên là Từ Tiểu Sinh, nếu mày gặp được anh ta, có thể giúp tao xin một tấm hình có chữ ký.
Đại Hà: Từ Tiểu Sinh? Không quen lắm, tao giúp mày hỏi một chút.
Đang lo không có đề tài để tìm Nguyên Dịch nói chuyện phiếm, Nhan Khê cảm thấy để cho anh giúp hỏi Từ Tiểu Sinh này một chút, lý do cũng rất hợp lý.
Nguyên Dịch mới vừa xử lý xong văn kiện trong hộp thư, nhận được điện thoại của Nhan Khê.
Nhan Tiểu Khê, trễ như vậy còn không ngủ?
Người nào? Từ Tiểu Sinh... Không biết.
Cô đã lên tiếng hỏi như vậy, để tôi giúp cô hỏi Kiều Sinh một chút. Nguyên Dịch đóng cửa phòng sách, nghe cô nàng đầu bên kia điện thoại thao thao bất tuyệt nói vừa nhận một người thầy, hôm nay mặc áo giống với áo một người diễn viên, nhưng màu áo không đẹp bằng áo cô.
Trước kia cảm thấy phụ nữ nói chuyện rất nhàm chán, hiện tại lại phát hiện, phụ nữ lải nhải một chút cũng rất đáng yêu.
Một người nói, một người nghe, đôi lúc ngẫu nhiên mở miệng nói hai câu, bất tri bất giác qua hơn nửa tiếng. Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Dịch ngây người thật lâu, mới nhớ tới chuyện Nhan Khê nhờ anh.
Anh Dịch. Từ Kiều Sinh mới vừa quay cảnh đêm xong, đang chuẩn bị lên xe quản lý nằm một chút, thì nhận được điện thoại của Nguyên Dịch.
Diễn viên trẻ Từ Tiểu Sinh đóng tuyến đường hai mươi tám gì đó, không biết, đóng phim gì?
Cái gì?
Anh họ, anh họ của em, nam chính phim không phải tên Từ Tiểu Sinh, mà là Từ Kiều Sinh, cũng là người em họ của anh là em đây. Từ Kiều Sinh cảm thấy như không thể thở nổi, Nói đi, anh tìm em làm gì?
Hình có chữ ký? Ai muốn, có phải chị dâu nhỏ không? Từ Kiều Sinh nhất thời đầy hứng thú, Lần sau chị dâu nhỏ còn muốn xin hình của em, thì để chị ấy nói với em một tiếng được rồi, để em ký mười tấm cũng không có vấn đề gì.
Tôi nhớ sinh nhật cậu gần tới rồi hả? Nguyên Dịch cảm thấy ba chữ Chị dâu nhỏ rất dễ nghe, Tôi giúp cậu đặt một chiếc xe, nửa tháng sau có thể đến, xem như quà sinh nhật tôi tặng cậu.
Cảm ơn anh Dịch, quả nhiên anh là anh họ tốt nhất của em. Từ Kiều Sinh nhất thời quên chuyện Nguyên Dịch không biết bộ phim mà anh đóng, ngây ngất cảm ơn Nguyên Dịch, quay đầu hai mắt sáng quắc nhìn quản lý, Vừa rồi không phải đạo diễn muốn tôi quay lại một cảnh sao? Đi, quay lại lần nữa.
Quản lý: ???
Đã xin giúp tấm hình Nhan Khê cần, Nguyên Dịch bắt đầu mở danh bạ điện thoại ra lướt lướt một hồi, nhịn không được nhắn tin cho Nhan Khê.
Nếu cô ngủ, như vậy cũng sẽ không quấy rầy đến giấc ngủ của cô.
Tin nhắn gửi đi không lâu, Nhan Khê đã lập tức trả lời.
Nhan cẩu độc thân: cám ơn
Nguyên Dịch cảm thấy, biểu tượng mặt cười này, đáng yêu đến không chịu được. Sau đó mới nghiêm túc trả lời.
【 không có gì. 】
Ưm. Nhan Khê nắm lăn qua lăn lại trên giường, nhắn tin vào vòng bạn bè.
Đại Hà: Đã có hình có chữ ký, vài ngày sau đưa cho tụi mày.
Tiểu Như: Đại Hà, trong lòng tao mày là người đẹp nhất.
Đại Hà: Chỉ cảm ơn như vậy, nghĩ cách giúp tao đi, tao cần chất xám của tụi mày.
Mẫn Mẫn: Chuẩn