Có đôi khi nổi lên dũng khí muốn làm một chuyện nào đó, nhưng khi sự việc phát triển ra ngoài dự kiến của mình, dũng khí đó giống như quả bóng xì hơi, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi đâu.
Gió đêm thổi mái tóc dài của cô, anh ngửi được hương tóc nhàn nhạt trên người cô.
Phải, rất đẹp. Bỗng nhiên anh cảm thấy thoải mái, nhìn về nơi Nhan Khê đang nhìn, quay đầu ngắm ánh trăng mùa thu nơi chân trời, Người xưa hay thích lấy tình ý gửi vào ánh trăng rằm, không biết mấy ngàn năm nay, nó phải nhận bao nhiêu kỳ vọng của con người rồi.
Trên thực tế nó chỉ là một hành tinh ghồ ghề không có ánh sáng. Nhan Khê vén tóc ra sau tai, Tục ngữ nói khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, từ xưa đến nay mọi người không phải thật sự thích ánh trăng, mà chỉ vì nó là một hình ảnh hư ảo, tôi cũng là một trong số đó.
Ban đầu Nguyên Dịch cũng nghĩ, anh là một kẻ hèn nhát, giống như mọi người cũng muốn mượn ánh trăng.
Rất may những lời này anh không nói ra miệng, như vậy Nhan Khê sẽ không biết sự hèn nhát đáng thương và buồn cười trong lòng anh.
Nè nè! Một bàn tay trắng nõn quơ quơ trước mặt Nguyên Dịch, Nhìn đến mê mẩn rồi hả?
Nguyên Dịch phục hồi tinh thần, chỉ vào ánh trăng thuận miệng nói: Cô nhìn xem trên mặt trăng có phải có khối bóng mờ không?
Đừng chỉ. Nhan Khê kéo ngón tay anh xuống, chắp hai tay lại vái ánh trăng mấy cái, quay đầu cười nhìn Nguyên Dịch, Không thể chỉ vào ánh trăng, sẽ bị cắt lỗ tai?
Nguyên Dịch: Cô tin theo mấy chuyện mê tín đó, mấy năm học hành ném hết rồi hả?
Hây, thà tin là có không thể tin là không thôi. Nhan Khê ngửa đầu nhìn ánh trăng, lộ ra cái cổ thon dài trắng noãn, Trước đây mẹ tôi kể tôi nghe một câu chuyện xưa, nói cái bóng mờ trên mặt trăng, là bà lão làm giầy dưới tàng cây. Nội dung cụ thể của câu chuyện này cô nhớ không rõ, chỉ nhớ mơ hồ tình tiết đôi dày vải Nạp Bố của bà lão, cũng là vì lúc đó cô cảm thấy thương cảm với bà ấy, một người đợi ở một nơi xa như thế, cũng không có người xuất hiện, cho nên vẫn giữ đến bây giờ.
Tôi nhớ cô từng nói, bác gái là một hoạ sĩ nổi tiếng mà? Nguyên Dịch hơi mơ hồ, kiểu nghệ sĩ như vậy, kể chuyện xưa về ánh trăng cho con gái, cũng phải kể mấy chuyện liên quan đến Thỏ Ngọc Hằng Nga chứ, sao có thể là về bà lão làm giày vải được?
Đúng rồi. Nhan Khê kiêu ngạo gật đầu, Mẹ tôi có để lại một số tác phẩm, giá của chúng cũng lên đến bảy con số, rất nhiều người sưu tập khen bà là một nữ thần của tranh sơn dầu trên vải, nói bà là hoạ sĩ thế hệ mới có triển vọng.
Nhìn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo của đối phương, Nguyên Dịch nhịn không được nở nụ cười: Cô vẽ cũng rất khá.
Nhan Khê nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh mắt đó tựa hồ như chứa ánh trăng, xinh đẹp làm cho Nguyên Dịch ngây ngẩn: Chẳng lẽ là bởi vì đêm nay ánh trăng đặc biệt đẹp, tôi cảm thấy giờ phút này cô có chút dịu dàng.
Gió thổi mái tóc dài của cô, sợi tóc che khuất đôi má trắng noãn, Nguyên Dịch muốn đưa tay vén ra thay cô, nhưng vừa mới động ngón tay, Nhan Khê lại tự nhiên lắc lắc đầu, hất tóc ra sau đầu, lọn tóc lại hất trúng vào mặt Nguyên Dịch.
Ối ối, xin lỗi, gần đây tôi quên chưa đi làm tóc, dài quá cũng không biết. Nhan Khê vừa lại gần đã thấy, trên mặt Nguyên Dịch dường như có hơi đỏ, tưởng tóc mình quét trúng, muốn đưa tay giúp anh xoa mặt, sợ làm không tốt, đành phải giải thích với đối phương, Thật sự tôi không phải cố ý.
Cô nàng này bối rối như vậy, lại còn dựa vào gần như vậy, làm cho tâm hốt người ta hoảng hốt!
Tôi, tôi không sao. Nguyên Dịch vội ho một tiếng, lấy mu bàn tay cọ xát mặt, Đi, tôi dẫn cô đến chỗ khác ngắm cảnh.
Khi đi qua một con đường rải đá xanh, anh quay đầu nói với Nhan Khê, Nơi này hơi trơn ướt, cẩn thận dưới chân, đừng để ngã.
Nhan Khê đi tới hai bước, lập tức lảo đảo một chút, Nguyên Dịch bất đắc dĩ nhìn cô nói: Lời tôi mới nói xem như vô ích rồi.
Buổi tối mắt tôi có chút không tốt, ánh sáng ở đây quá mờ nữa. Mắt Nhan Khê đảo quanh, Nếu không, nếu không anh nắm tay dẫn tôi đi?
Nguyên Dịch nhìn chăm chú cô khoảng mười giây, mặt không chút thay đổi duỗi tay ra: Nắm lấy.
May mắn ánh sáng ở đây không quá sáng, mặt anh có đỏ thì Nhan Khê cũng nhìn không thấy. Bàn tay mềm mại đặt vào bàn tay to lớn, hơi lạnh lại trơn mềm, Nguyên Dịch không dám nắm quá chặt, nhưng lại không nỡ nắm quá lỏng, ban đêm ở đây hơi lạnh, mà anh lại cảm thấy toàn thân lại trở nên khô nóng.
Đi tới vài bước, bàn tay còn lại của Nhan Khê kéo kéo tay áo anh: Anh bước chậm một chút, tôi theo không kịp.
Yêu cầu nhiều thật đó. Nguyên Dịch nhẹ nhàng oán giận một câu, nhưng dưới chân bước chậm hơn rất nhiều, khi đi ngang qua một tòa đình viện bạch ngọc, Nhan Khê loáng thoáng nghe được tiếng tỳ bà vọng tới, còn có giọng nữ xướng lên một ca khúc, hát khá hay. Dieendaanleequuydonn
Gió thu thổi mờ ánh trăng, làm tối cả dòng sông, ngoài đình có cô nương yêu kiều dựa vào cửa sổ trông mong, không biết chàng nơi biên cương khi nào sẽ trở về...
Nhan Khê dừng bước lại, nhìn ảnh ngược của ngọn đèn dầu trên mặt hồ, chợt nghe nữ tử thay đổi thành giọng hát hí khúc, hát khúc vị tướng quân chết trận, nàng dâu còn đang hy vọng chờ mong người trở về, xướng được đến trăm lần, phiền muộn khắp lòng.
Thích hả? Nguyên Dịch thấy Nhan Khê tựa hồ cảm thấy hứng thú với bài hát này, Nếu không tôi gọi người qua hát cho cô nghe?
Không cần đâu. Nhan Khê nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, không nhắc Nguyên Dịch buông ra, cười lắc đầu nói, Nếu gọi người qua đây, có thể sẽ không còn hay nữa.
Nguyên Dịch cũng không kiên trì nữa, ý nghĩa bài hát này không tốt, kỳ thật anh cũng không muốn cho Nhan Khê nghe.
Đến chỗ có đèn sáng, mặc dù trong lòng Nguyên Dịch không nỡ, nhưng vẫn buông lỏng tay ra: Nơi này cô có thể thấy rõ không?
Ừ. Nhan Khê gật gật đầu, cười ngọt ngào với Nguyên Dịch, Cảm ơn anh, Nguyên Tiểu Nhị.
Xuy. Nguyên Dịch quay đầu, Tôi dẫn cô về phòng.
Nhan Khê nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, xem ra cỏ gần hang này không thể ăn rồi, với thái độ này của đối phương, rõ ràng cho thấy chỉ xem cô như bạn thân thôi. Bỗng nhiên cô nhớ tới một câu nói trên mạng, nói là Tôi coi anh là bạn thân, anh lại muốn ngủ với tôi chút lương tâm còn sót lại nói với cô, suy nghĩ bây giờ của cô rất nguy hiểm, rất cầm thú.
Phòng tôi ở bên