Cô sao rồi? Nguyên dịch quay đầu lại nhìn tài xế, Sao lại thế này?
Nguyên tổng, phía trước có chiếc xe mất lái, thiếu chút nữa tông vào chúng ta. Tài xế cũng sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải anh đánh tay lái qua nhanh, chiếc xe kia đã tông vào bọn họ rồi.
Nguyên Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe tông vào một cái cây, còn có mấy chiếc xe khác cũng bị liên lụy, kẹt cứng cả con đường.
Nguyên Tiểu Nhị, tôi phát hiện mỗi lần gặp anh, thì sẽ có tai nạn xảy ra. Nhan Khê đau đến nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh trên trán chảy đầy ra mặt, trông rất nhếch nhác, Bát tự của hai chúng ta chắc là không hợp rồi?
Đã là thời đại nào rồi, vẫn tin tưởng mấy thứ này. Nguyên Dịch thấy cô vô cùng đau đớn, mở cửa xe đi xuống qua chỗ Nhan Khê ở bên này mở cửa xe, Xuống xe đi bộ một đoạn, tôi gọi tài xế tới đón chúng ta.
Nhan Khê xuống xe đi chưa được hai bước, đã cảm thấy miệng vết thương trên lưng đau đớn như bị lửa đốt, tự cảm thấy hôm nay mình thật sự là xui xẻo nhất đời rồi, thiếu chút nữa bị phóng viên ngăn ở cục cảnh sát, hiện tại lại, chẳng khác nào bị tai nạn xe, chẳng lẽ gần đây cô bị sao chổi chiếu, chắc phải lên trên weibo thả mấy con cá chép cúng sao để giải hạn?
Nguyên dịch dừng bước lại, thấy Nhan Khê đi từng bước chậm, một tay chống nạnh bất đắc dĩ nói: Với tốc độ này của cô, đi một đoạn ngắn phải tốn bao nhiêu thời gian hả?
Nhan Khê trừng mắt với anh không nói lời nào, chỉ lấy một ánh mắt như mùa xuân trừng anh.
Không ngờ Nguyên Dịch bước tới trước mặt cô, hơi ngồi xổm xuống.
Làm gì? Nhan Khê nhìn chằm chằm mông Nguyên Dịch, Muốn tôi đá mông anh trút giận?
Nghĩ cái gì vậy hả? Nguyên dịch quay đầu lườm cô một cái, trở tay vỗ vỗ phía sau lưng: Leo lên, tôi cõng cô đi qua.
Sao anh tốt vậy? Nhan Khê che mặt đánh giá Nguyên Dịch, phía sau lưng có vẻ rất đáng tin cậy, mông... Có vẻ khá tròn, còn chút hơi gợi cảm.
Nhanh lên. Giọng Nguyên Dịch nghe có chút hung dữ, Đừng lãng phí thời gian của tôi.
Nhan Khê có chút do dự, Nguyên Dịch là bạn cô, để cho anh cõng cô, hơi có chút thân mật quá rồi. Cô lớn như vậy, lại vẫn chỉ có một người đàn ông cõng cô, đó chính là ba cô.
Lề mề làm gì? Nguyên Dịch bỗng nhiên nghiêng người ra sau lui lại mấy bước, Nhan Khê còn chưa có lấy lại tinh thần, đã được cõng lên.
Đừng nhúc nhích, đợi lát nữa miệng vết thương đau lại cũng đừng có trách tôi. Hai tay Nguyên Dịch ở phía sau nắm thành quyền, rất cẩn thận tránh bộ phận nhạy cảm của Nhan Khê, Cô cho là tôi muốn cõng cô sao, lỡ may miệng vết thương nứt ra, cẩn thận nửa đời sau để lại sẹo. Đến lúc đó nói không chừng ở trong lòng cô sẽ oán trách tôi, lúc này, không giúp cho cô, hại cô để lại vết sẹo khó coi.
Nghe Nguyên Tiểu Nhị nói thao thao bất tuyệt, Nhan Khê cảm thấy người hai bên đường đều đang nhìn cô, cô yên lặng ghé vào trên lưng Nguyên Dịch, lấy tay áo che khuất mặt mình.
Nguyên Dịch đang đi, bỗng quay đầu nhìn thoáng qua, cái ót không cẩn thận đụng vào trán Nhan Khê, như bị giật điện vội xoay đầu về.
Nguyên Tiểu Nhị, anh cõng con gái kiểu như vậy, giống như là lưu manh vậy.
Giọng nói rầu rĩ của cô, mang theo vài phần nhụt chí và xấu hổ.
Đời này của tôi chưa từng cõng con gái, cô là người đầu tiên, nếu muốn tính, thật không biết người nào lưu manh người nào đâu. Nguyên Dịch né qua một đôi trai gái đang dắt tay nhau đi qua, Tôi nói trước, cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là chê cô đi đường lề mề, mới cõng cô thôi.
Nhan Khê bĩu môi: Với thái độ này của anh, nếu tôi mà nghĩ nhiều, mới đúng là tự mình đa tình đó.
Nguyên dịch há miệng muốn phản bác, lại nuốt lời nói xuống, nho nhỏ nói thầm: Lại muốn thế nào, chẳng lẽ muốn bỏ cuộc?
Anh xem bạn trai người ta kìa!
Nhan Khê che mặt, từ giữa kẽ