Hơi thở nóng bỏng khiến những ai không có thể chất hệ Hỏa khó chịu, nhưng vẫn không muốn thụt lùi về sau. Không trung ven hồ có ba vị tu sĩ Kim Đan dẫn đầu của ba tông bốn môn đang cao giọng nói: "Đáy hồ lửa xuất hiện ở địa cung Hỏa Diêm Quân, mọi người đều muốn vào. Ba tông bốn môn đã bàn bạc xong rồi, dẫn đầu sẽ do đạo hữu là thể chất hệ Hỏa, trước tiên thăm dò tình hình đáy hồ…"
Có một tán tu lạnh nhạt nói: "Ý của các người là tán tu chúng ta phát hiện ra địa cung ở dưới đáy hồ, nhưng lại do ba tông bốn môn các người vào trước? Các người vào trước rồi thì bảo vật có còn để chia cho chúng ta không?"
"Đúng vậy!"
"Vào địa cung đều dựa vào bản lĩnh! Truyền thừa Chúc Long Quyết và bảo vật sẽ chẳng phân biệt đâu là ba tông bốn môn hết!"
Trong các tông môn, có chân nhân Kim Đan thể chất hệ Hỏa chẳng muốn nhiều lời, trực tiếp nhảy vào hồ lửa ngay. Có người dẫn đầu, một đám tán tu mở pháp bảo phòng ngự nhảy xuống theo như thả sủi cảo.
Lúc này mặt hồ sôi lên sùng sục, tu sĩ Kim Đan nhảy vào hồ như cá gặp nước.
Nước hồ truyền đến một tiếng vang trầm, một con Chúc Long màu cam đỏ từ trong hồ bay lên. Nước hồ đỏ rực bị nó cuốn lên, ngọn lửa cuồn cuộn ngập trời. Tu sĩ ở bên bờ không kịp bay đi đã bị con rồng lửa nuốt gọn... Trong tiếng gào thét thê thảm, chẳng biết đã có bao nhiêu người thoáng chốc bị thiêu hết hành tro bụi…
Con rồng đó cuộn lên một nửa hồ nước, ngàn vạn loại dị hỏa được thả ra, như đổ một gáo dầu lên mặt đất, khiến Hỏa Nguyên tức khắc xuất hiện ngọn lửa cháy cao hơn trượng.
"Lui mau! Chờ thế lửa giảm đi đã rồi hẵng vào địa cung!" Ba tông bốn môn bày ra đủ các loại vòng bảo vệ và phòng ngự, bảo vệ đệ tử tông môn lui ra ngoài.
Nhưng lại có một vài tu sĩ thể chất hệ Hỏa thấy rồng lửa đã tản mất, hỏa chủng phiêu du trên Hỏa Nguyên, hồ lửa lại trở nên tĩnh lặng, thế là chẳng để ý đến bất cứ điều gì và nhảy vào hồ.
Thấy tình hình này, ba tông bốn môn cũng không lo được, cho các đệ tử tự mình cân nhắc tu vi, nếu đệ tử nào cảm thấy có thể bảo vệ bản thân thì cứ theo vào hồ lửa.
Lúc này, Minh Triệt cùng Tiêu Liên Nhi đi vào tòa đại điện.
Cung điện này thoạt nhìn là lấy hang động đá vôi dưới đất làm móng, sau đó dựng thêm trụ cột dựng lên, chính giữa điện đường là một cái hang đỏ rực. Chỉ một khắc trước thôi, đã có một con rồng lửa xông ra từ cửa hang. Hai người xem xét thời gian, nhìn thấy rồng lửa từ cửa hang bay ra, đánh về phía ngoài cửa, trong chớp mắt lại bay vào.
Chân khí hệ Thủy màu trắng vây quanh hai người, Tiêu Liên Nhi nắm chặt tay của Minh Triệt, gương mặt giấu trong chiếc mũ lẳng lặng hiện lên nụ cười.
Lần trước trong bí cảnh, Minh Triệt áp chế tu vi đến kỳ Luyện Khí đã đói đến mức không chịu đựng nổi. Lần này, hắn áp chế tu vi đến kỳ Kim Đan, nhưng lại gặp Chúc Long khắc thể chất của hắn.
Trước đây hắn phát hiện chỗ có địa cung, nhưng không hề vào hồ thăm dò cũng là vì thể chất. Nếu như không phải vì đi cùng nàng, hắn cũng không phải tới đây chịu khổ như vậy.
Nghĩ đến đây, Tiêu Liên Nhi lại truyền một dòng chân khí mát lạnh như băng cho Minh Triệt.
Hai người vừa bay xuống mặt đất, trong đầm nước đỏ như máu tươi lại có hàng loạt những đụn ánh sáng màu cam xông ra, độ nóng thậm chí còn hơn gấp mười lần so với bình thường. Minh Triệt kêu lên một tiếng: "Cẩn thận!" Tay thuận thế ôm lấy thắt lưng nàng, dời qua vách đá bên cạnh.
Hắn giữ chặt cánh tay, ôm nàng vào trong lòng. Loan Nguyệt Luân xoay tròn sau lưng, nhiệt độ cao khiến cho những vết đao băng chém ra cũng bị hun thành màu vàng. Mồ hôi Minh Triệt tuôn ra như suối, mày nhăn lại, lặng lẽ chịu đựng.
Rất nhiều dị hỏa thoáng chốc bay ra khỏi cửa hang, tay của Minh Triệt giật giật, Loan Nguyệt Luân thu nhỏ trở về trên tay hắn, lẳng lặng tan biến.
Hắn nhẹ nhàng buông Tiêu Liên Nhi ra, nhìn về phía đầm nước.
Chân khí màu trắng lạnh buốt ngưng tụ thành sương mù bao quanh người hắn, nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, Tiêu Liên Nhi nói khẽ: "Ngươi tự lo lắng cho mình thì hơn, thể chất của ta là hệ Thủy đấy."
Minh Triệt không nhìn nàng, khô khốc nói: "Ngươi còn chưa trả linh thạch cho ta đâu đấy."
"À." Tiêu Liên Nhi cố ý lấy linh thạch ra, ngay lập tức, nàng nhìn thấy đôi mắt tức giận trên gương mặt đen gầy của Diệu thủ Vân.
Hắn đang sợ không tìm được lý do ư? Nàng đếm một nửa cất đi: "Trả trước một nửa."
"Tán tu nghèo lắm đấy!" Minh Triệt nhận lấy linh thạch, nghiêm mặt nói: "Ra ngoài nhớ trả ta nửa còn lại!"
"Ta sẽ không quỵt nợ đâu." Tiêu Liên Nhi tặc lưỡi, nhìn về phía đầm nước đỏ rực bên kia.
Lúc này hai người cùng mở phòng ngự bảo vệ ra, lại đợi thêm một lát, trong đầm nước dường như có thứ gì đó thở ra một hơi, một khối dị hỏa bay ra khỏi cửa hang.
"Là rắn!" Tiêu Liên Nhi nhìn thấy rõ ràng, trong đầm nước nổi lên một con rắn màu đỏ, chỉ to bằng đầu ngón tay. Toàn thân nó đỏ rực như lửa, nếu không phải trong khoảnh khắc nó há miệng nhe ra hai chiếc răng rắn trăng trắng, có lẽ nhất thời còn không nhìn thấy nó.
Minh Triệt do dự một lát mới nói: "Đấy là một gốc cỏ Diễm Xà, nếu là thể chất hệ Hỏa, có được cỏ Diễm Xà thì tu vi sẽ tăng mạnh đột biến. Nhưng thể chất như ta và ngươi thì có lấy nó cũng vô dụng thôi. Nếu như ta không đoán sai, di hài của Hỏa Diêm Quân được giấu ở dưới chỗ Hỏa Nguyên này đây. Hái cỏ Diễm Xà thì di hài sẽ xuất hiện. Chưa biết chừng còn có thể lấy được truyền thừa Chúc Long Quyết nữa."
Có được Chúc Long Quyết, cơ hội thắng của nàng lại lớn hơn mấy phần. Tiêu Liên Nhi nhìn chăm chú vào con xà trong đầm nước, trong lòng không ngừng lặp lại câu: Phải lấy được nó!
Tiêu Liên Nhi tháo mũ che mặt xuống, sờ vào chiếc mặt nạ đã sần cả bong bóng, nhưng vẫn không tháo nó xuống. Nàng triệu ra chân khí hệ Thủy hình thành vòng bảo vệ: "Ta có chân khí hộ thể, ngươi đứng xa ra một chút."
Minh Triệt ngăn cản nàng: "Góc cỏ Diễm Xà này đã sinh ra linh trí rồi, ngươi không đối phó được đâu."
Tiêu Liên Nhi lắc đầu nói: "Dù sao cũng phải thử một lần."
Nàng nói xong liền bay lên, một làn nước cuốn về phía đầm kia.
Trong đầm có một bóng đỏ hiện lên, cỏ Diễm Xà uốn lượn cơ thể, căn bản không sợ vòng xoáy nước của nàng, còn hướng về phía nàng phun ra một khối dị hỏa.
Ngọn lửa va chạm với làn nước của nàng, lập tức bốc lên từng luồng khí trắng, làn nước theo đó biến mất.
Khối dị hỏa va vào vòng bảo vệ của Tiêu Liên Nhi, phát ra âm thanh "xèo xèo", hơi nước màu trắng tràn ngập.
Cỏ Diễm Xà có vẻ rất đắc ý, thân mình phiêu du trong đầm, nhảy vào không trung, lại phun một hơi dị hỏa về phía Tiêu Liên Nhi.
Minh Triệt nhìn thấy rõ ràng, bước lên một bước, lòng bàn tay xuất hiện Loan Nguyệt Luân, hắn nhìn thẳng vào nó, thầm thở dài, gắt: "Đi!"
Loan Nguyệt Luân bay về phía đầm nước như một chiếc lồng bằng băng, phủ lên trên đầm nước, Minh Triệt la lên: "Cách khỏi đầm thì nó sẽ không lấy thêm được dị hỏa, không thể phun tiếp được đâu! Nhân cơ hội thu phục nó đi!"
Đầm hun cháy Loan Nguyệt Luân thành màu vàng sẫm. Đây là pháp bảo bản mệnh của Minh Triệt, hắn ngồi khoanh chân trên không, cảm thấy cả cơ thể như bị thiêu đốt, đinh ngọc trong ngực chồi ra từng cây. Đan điền bỗng nhiên đau nhói, Nguyên Anh cũng tỏ rõ đau đớn. Trong lòng hắn kinh hãi, đập liền mấy chưởng ấn đinh ngọc vào lại trong ngực, kinh mạch bị chặn thì thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn cười khổ, không ngờ áp chế tu vi lại bảo vệ được cho Nguyên Anh của hắn. Vốn định giải phóng tu vi, nhưng giờ chỉ có thể để như vậy mà thôi. Hắn nhắm mắt ngưng thần, Loan Nguyệt Luân phủ lên đầm nước lại hiện lên ánh sáng màu xanh. Màu vàng đã yếu đi mấy phần, giờ thoáng chốc lại sáng lên.
Trước mắt hắn là một màu đỏ rực. Trí nhớ phủ bụi dường như được mở ra, những đau khổ tối tăm như không có mặt trời kéo đến tấn công hắn. Hắn tựa như đang đi trong sa mạc, mỗi một hơi thở đều mang theo hừng hực lửa cháy. Phía bên kia là một màu xanh biếc, hắn đưa tay ra, muốn chạm vào sự mát lạnh ấy.
Tiêu Liên Nhi không ngừng triệu thêm những làn nước ra tấn công cỏ Diễm Xà. Tuy đã cắt đứt liên hệ của cỏ Diễm Xà với Hỏa Nguyên, nhưng con rắn đỏ rực đó vẫn liên tiếp phun ra dị hỏa.
Từ xa nhìn lại, cả người nàng đều như bốc cháy trong ngọn lửa, vậy mà da thịt lại tỏa ra một tầng ánh sáng màu xanh, ngăn ngọn lửa lại bên ngoài. Tiêu Liên Nhi lấy cây trâm ngọc bích trên đầu xuống, lập tức chụp một tấm lưới điện lên con rắn đó. Những tia sét nhỏ quấn trên thân con rắn, phát ra dòng điện "xè xè".
Rắn đỏ giãy giụa thân mình, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai. Đột nhiên cơ thể nó mềm nhũn, biến thành dáng vẻ của một bụi cỏ. Tiêu Liên Nhi nhanh chóng ra tay, tung hộp ngọc ra, thu cỏ Diễm Xà vào.
"Thành công rồi!" Tiêu Liên Nhi cất hộp ngọc vào vòng Thiên Cơ, quay người nhìn liền bị dọa cho khiếp vía.
Ngực Minh Triệt toác ra một lỗ hổng lớn, da thịt hệt như mặt đất khô cằn nứt nẻ, để lộ chín cây đinh ngọc đóng vào tận xương. Thuật biến hình đã mất đi tác dụng từ lâu, đôi mày dài cau chặt, gương mặt dần dần chuyển sang màu vàng. Nghe thấy tiếng thành công của Tiêu Liên Nhi, thần trí hắn dường như tỉnh táo hơn nhiều, gắng gượng thu chiêu về. Loan Nguyệt Luân còn chưa quay lại bên cạnh Minh Triệt thì đã rơi "keng" xuống đất, giống như một tảng băng vỡ vụn thành từng mảnh. Đôi mắt hắn cũng biến thành màu vàng kim, chẳng còn tiêu cự, miệng lẩm bẩm nói: "Không sao, chỉ hỏng một món pháp bảo mà thôi."
Một giọt nước mắt rơi lên mặt hắn, Minh Triệt rên lên nhẹ nhàng: "Ta khát."
"Minh Triệt, huynh tỉnh lại đi!" Tiêu Liên Nhi nghẹn ngào ôm hắn vào lòng, ngưng tụ chân khí thành nước, không ngừng đút cho hắn.
Minh Triệt mơ màng dựa lên người nàng, sắc vàng trong đôi con ngươi có vẻ giảm đi rất nhiều, khó khăn bật ra hai chữ: "Nóng quá!"
Tiêu Liên Nhi bóp miệng hắn, lấy ra mấy chục bình Thượng Thanh Đan từ chỗ Đan Thần Quân đút hết vào miệng hắn. Chân khí màu trắng trong lòng bàn tay ngưng tụ thành sương băng bao quanh hắn.
Linh khí hóa thành từng giọt nước nhỏ chảy trên người hắn, da thịt khô cằn dần trở lại dáng vẻ ban đầu. Sắc mặt từ vàng trở nên trắng, nổi bật đôi lông mày dài đen như mực.
Chín cây đinh ngọc ở ngực đã bị linh khí ép rơi ra ngoài.
Màu sắc con ngươi của Minh Triệt dần dần khôi phục bình thường, hắn ngồi khoanh chân, dẫn dắt linh lực chữa trị cho bản thân.
Tiêu Liêu Nhi ném vào miệng một viên đan dược, thúc ép chân khí giữ cho sương băng không tan.
Dần dần, sương trắng dày đặc một góc hang động, giấu đi dáng vẻ hai người.
Thế rồi bỗng nhiên, cửa hang liên tiếp có người bay xuống.
Thứ họ nhìn thấy đầu tiên là một người đàn ông mặc áo bào đỏ, ngồi khoanh chân trong hang động, các tu sĩ quá đỗi vui mừng, la lớn: "Là Hỏa Diêm Quân!"
Thi thể như bạch ngọc hoàn mỹ, đôi mắt nhắm hờ, yên tĩnh ngồi trên mặt nước đỏ rực như pho tượng.
Trong tay ông ta cầm một ngọc bài dài, trên ngọc bài khắc ba chữ "Chúc Long Quyết".
Thoáng chốc, trong động lại bay xuống thêm mười mấy người nữa. Chẳng biết kẻ nào hét to một tiếng: "Chúc Long Quyết là của ta!" sau đó bay về phía Hỏa Diêm Quân.
Ngay lập tức, chân khí pháp bảo thoắt hiện trong nơi hang động cao sâu.
Đệ tử ba tông bốn môn theo sau tán tu đi vào, họ cũng nhìn thấy thi thể Hỏa Diêm Quân trong đầm và Chúc Long Quyết trong tay ông ta. Họ đưa mắt nhìn nhau, ra tay ngăn cản đám tán tu nhào về phía đó.
Ai chẳng muốn có được Chúc Long Quyết. Ai cũng không muốn nhường cho kẻ khác. Trong thời gian tranh chấp, chân khí và pháp bảo rơi xuống bên cạnh Hỏa Diêm Quân, không ngừng phát ra âm thanh đinh đinh đang đang.
Một tên tán tu dẫn đầu xông qua đoạt lấy ngọc bài, cơ thể ngay lập tức bị vô số chân khí xuyên qua, cầm ngọc bài ngã xuống đầm. Lại có một đường chân khí chém đứt tay gã. Chân khí quấn lấy cánh tay bị chặt đứt đó kéo về bên bờ. Tên tán tu kia chìm vào trong đầm nước, thoáng chốc tan thành một bộ xương trắng.
Cánh tay bị chặt đứt mang theo ngọc bài lượn lờ trên không, bị những người vào trong động tranh cướp. Ánh mắt khép hờ của Hỏa Diêm Quân như đang mỉa mai chế giễu.
Ngọc bài đột nhiên phát ra ánh sáng, một con Chúc Long sống động xuất hiện trong không trung, đầu người thân rồng, toàn thân rực lửa. Tiếng cười "khặc khặc" từ khuôn miệng trên gương mặt người phát ra, vọng trong hang động sâu kín. Các tu sĩ đang đánh nhau tranh giành lập tức cả kinh dừng lại.
"Phòng ngự!" Nghe thấy tiếng la này, đệ tử tông môn ngay lập tức xếp thành trận hình, ném pháp bảo phòng ngự tốt nhất ra.