Minh Triệt đã biết tất cả, nhưng vẫn dùng thuật hóa hình đóng giả thành Diệu Thủ Vân ở bên cạnh mình… Tiêu Liên Nhi nhắm mắt, cảm giác có giọt nước từ trong khóe mắt tràn ra, ướt nhòa mi mắt.
Họ nhận ra nhau, nhưng lại không thể quay về quãng thời gian thoải mái bên nhau được nữa.
Lẽ nào nàng lại có thể nói rằng, huynh hãy chọn ta, từ bỏ cơ hội chữa trị cho mẹ huynh? Có lẽ Minh Triệt cũng không biết phải đối mặt với nàng thế nào? Hắn vất vả tìm nàng lâu như vậy, cuối cùng lại cho ra một đáp án như vậy.
Cứ như vậy đi, bong bóng mà bồ kết chà ra vừa mỏng vừa nhẹ, ít nhất khi ánh nắng chiếu xuống, cũng hết sức đẹp đẽ.
Mười năm, nàng không cần nhiều. Đợi nàng cứu sư phụ và báo được thù, nàng sẽ dùng cái mạng này trả mối hận cho Ngân Giao, đổi lại một quả Lang Ngọc cũng xem như viên mãn.
Kiếp này, ít nhất cũng có một nam nhân thật lòng yêu nàng.
Tiêu Liên Nhi đè nén tâm trạng, mở túi dệt kim trong tay ra, hỏa chủng nóng rực bay ra, lập tức bị chân khí màu trắng trong lòng bàn tay nàng bao lấy. Nàng mở miệng, hấp thu vào.
Nàng điều khiển dị hỏa vào trong kinh mạch, cảm giác nóng rực và bỏng rát xuôi theo kinh mạch nàng, như thể có người đốt hương rồi vẽ lên người mình, đau đến nỗi lông mày không khống chế được run rẩy.
Lan Hàn Tinh tỏa ra sương mù dày đặc, làm dịu kinh mạch bị dị hỏa thiêu đốt. Chân khí hệ Mộc màu xanh theo sát phía sau, sức sống tràn đầy xuôi theo kinh mạch. Sau cảm giác nóng rát là mang đến cảm giác mát lạnh.
Nàng tựa như nấu cơm trong bếp, vừa nhét củi vào lò, vừa cho thêm nước vào nồi, đồng thời còn rắc các loại gia vị.
Sau khi dị hỏa tuần hoàn được một chu thiên, hơi thở ngang ngược giảm xuống mấy phần. Lần thứ hai dị hỏa đi ngao du trong kinh mạch giống như vết thương chưa lành lại bị rách ra. Đau đớn lại ùa về, ập đến còn mãnh liệt hơn lần đầu.
Một tầng chân khí hệ Thủy, một tầng chân khí hệ Mộc ấn dị hỏa này vào giữa, như lấy dây cương đeo lên ngựa hoang, dùng sức mà kéo, không để nó mất khống chế.
Minh Triệt lặng lẽ quay mặt sang, nàng không tháo mũ xuống, đau đớn khiến thân thể nàng khẽ run rẩy. Lụa mỏng dọc theo chiếc mũ rủ xuống giống như lơ lửng trong làn nước, không gió mà bay.
Hắn rất muốn lấy mũ của nàng xuống, tháo mặt nạ huyễn thú của nàng ra, nhìn ngắm gương mặt nàng. Nhưng hắn lại chẳng thể làm gì hết, lòng bàn tay nắm chặt ba chiếc đinh ngọc. Hắn nhẫn nhịn. Nếu như nàng thật sự không chịu nỗi nữa, hắn sẽ phong ấn kinh mạch của nàng, lấy dị hỏa ra.
Màn đêm bất giác kéo đến, trong căn phòng tồi tàn, ánh sao nhạt nhòa chiếu tới. Một chút ánh sáng màu cam lóe lên từ cơ thể nàng. Minh Triệt tiến lên từng chút một.
"Mạng của gã không phải dành cho ngươi." Một Ẩn Lão của Nguyên Đạo Tông từng dùng thần thức truyền âm nói với hắn.
Mạng của Hàn Tu Văn là dành cho nàng.
Mỗi tu sĩ trên con đường tu tiên đều sẽ gặp kiếp nạn của mình. Hàn Tu Văn là kiếp nạn của nàng. Còn mình thì sao?
Hắn chỉ có thể lặng lẽ ở bên nàng.
Một đêm qua đi, khối dị hỏa màu da cam to bằng ngón tay đã bị luyện hóa chỉ còn bằng hạt đậu, lẳng lặng xuất hiện trong đan điền. Nó không tới gần lan Hàn Tinh, cũng không tiếp cận cành cây nhỏ, chỉ duy trì khoảng cách với chúng.
Cuối cùng Tiêu Liên Nhi cũng mở mắt.
Hắn đang nhìn nàng, giây phút nàng mở mắt, hắn vô cùng tự nhiên ngoảnh đầu đi.
Trong lòng rục rịch, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu da cam. Với kinh nghiệm luyện đan kiếp trước, Tiêu Liên Nhi triệu ra chiếc lò luyện đan mà nàng dùng mười viên linh thạch mua từ tiệm nhỏ trên đường rồi lấy đại linh thảo ra ném vào. Lòng bàn tay vỗ nhẹ, một tầng lửa mỏng bao lấy lò luyện đan.
Minh Triệt quay đầu lại lần nữa, biểu hiện hệt như Diệu Thủ vân: "Sinh ra đan hỏa thật ư? Sau này ta có thể tìm ngươi luyện đan được không?"
Tiêu Liên Nhi mỉm cười lên tiếng: "Được." Giọng nàng trầm khàn mệt mỏi.
Minh Triệt không kìm được nói: "Ngươi cũng nóng vội quá rồi. Vừa có đan hỏa mà đã vội vàng mở lò luyện đan."
Khối dị hỏa hệ Thổ này không bằng đan hỏa kiếp trước của nàng, nhưng nàng đã thỏa mãn lắm rồi. Nàng luyện hóa một cây Thủy Gian Trụ, một dòng chất lỏng trong xanh ngoài trắng lơ lửng trên không, nàng mở miệng uống vào. Dịch thuốc mát lạnh làm dịu cổ họng nàng, tinh thần cũng theo đó tỉnh táo trở lại.
"Ngươi tưởng ta ngốc thế sao? Thế này chẳng phải một công đôi việc còn gì?" Tiêu Liên Nhi dõng dạc nói xong thì đứng lên.
Minh Triệt hậm hực nghĩ, nếu không phải Diệu Thủ Vân, để xem nàng còn dám mắng không?
Nàng thu lại trận pháp, tiện tay dùng pháp quyết tắm sạch bản thân, hít sâu không khí sáng sớm, đột nhiên cảm thấy lạ lùng: "Không phải cung điện được dựng trên Hỏa Nguyên ư? Vì sao ở đây ngay cả một ít nguyên tố hệ Hỏa cũng không có?"
Minh Triệt ngỡ ngàng: "Cung điện này hơi kỳ lạ, đi xung quanh thử xem."
Hai người ra khỏi căn phòng, chậm rãi đi dạo trong cung điện.
"Sao không có ai?"
Đi được một lát mà ngay cả một tu sĩ cũng không gặp.
Minh Triệt nhìn về phía hồ lửa: "Đều đợi ở bên cạnh hồ cả, chẳng có ai lãng phí thời gian đi dạo ở đây đâu."
Dù sao nhiều người, người của ba tông bốn môn cũng vừa đến, trừ khi Minh Triệt không áp chế tu vi nữa, nếu không vào địa cung lấy được Chúc Long Quyết, cũng phải hỗn chiến một trận. Tiêu Liên Nhi lẳng lặng nhìn hắn, đi dạo như thế này cũng tốt.
Minh Triệt cũng nghĩ như vậy, chỉ cần đi dạo như thế này thì cũng rất tốt rồi.
Lần thứ ba đi vào cung điện, hai người cũng chẳng nói lời nào, chậm rãi đi dạo thêm một vòng. Khi bước vào đại điện Chúc Long lần nữa, hỏa chủng trong cơ thể Tiêu Liên Nhi bỗng xao động. Nàng dừng bước: "Ngươi nói xem, sau khi Ma Môn truyền bí pháp tạo ra đan hỏa từ dị hỏa ra, có phải ta là người đầu tiên luyện hóa dị hỏa Hỏa Nguyên ở di tích Chúc Long hay không? "
Minh Triệt suy nghĩ giây lát rồi nói: "Hôm qua là ngày đầu tiên đi vào, rất nhiều tu sĩ thu được hỏa chủng đều sẽ rời khỏi di tích và tìm một nơi an toàn để luyện hóa. Người ở lại di tích luyện hóa ngay, sợ là chỉ có mình ngươi."
Tiêu Liên Nhi đi theo cảm ứng trong lòng về phía bức tường vẽ mặt Chúc Long: "Cho dù đã luyện hóa được dị hỏa rồi, người vẫn còn lại trong tòa đại điện này, sợ là cũng chỉ có mình ta."
Minh Triệt cảm thấy khác thường: "Ngươi muốn nói là, ngươi thu phục khối dị hỏa kia đã có cảm ứng ở trong đại điện này?"
Tiêu Liên Nhi đưa tay ra, một ngọn lửa màu da cam hiện lên trong lòng bàn tay, nàng không khống chế nữa, tùy ý thả cho ngọn lửa bay đi.
Ngọn lửa rời khỏi cơ thể, hết sức tự nhiên bay về phía bức họa trên tường, nhưng không vào trong cơ thể Chúc Long.
Bức họa Chúc Long trên tường dường như đột nhiên sống lại, thân thể uốn lượn, đầu rồng chậm rãi quay về phía hai người. Mặt người thân rồng, một mắt sáng như ban ngày, một mắt đen như trời đêm.
Gương mặt đó sinh động như thật, giống như khuôn mặt người sống. Tiêu Liên Nhi không kìm được lùi về phía sau một bước, va phải lồng ngực của Minh Triệt.
Minh Triệt nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra sau lưng.
Lúc này đây, Tiêu Liên Nhi quên mất hắn còn đang đóng giả làm Diệu Thủ Vân. Minh Triệt cũng quên mất Diệu Thủ Vân chỉ là tạm thời kết bạn với nàng.
Một con mắt của gương mặt đó nhắm lại, đại điện đột nhiên tối sầm, giơ tay ra không thấy năm ngón. Nhưng tối như vậy vẫn không ngăn được thần thức của cả hai.
Tay hai người nắm chặt. Ngực Minh Triệt lồi ra một nửa đinh ngọc. Hắn hơi nheo mắt, Loan Nguyệt Luân rũ xuống trong tay chậm rãi chuyển động.
Tiếng gió thổi qua vù vù, hai người lập tức nhìn thấy trong pho tượng Chúc Long cuộn trên cây cột bay ra mười hai hư ảnh, xông vào bức họa trên tường.
Con mắt đó mở ra, điện đường xuất hiện ánh sáng lần nữa, mặt người trên bức họa lạnh nhạt quan sát hai người, ngọn lửa thiêu đốt thân rồng, cả con rồng lắc đầu quẫy đuôi, một luồng hư ảnh sáng rực từ trong tường bay ra, bắn thẳng lên trần điện. Bức họa trên tường lại trở nên yên bình, không có gì khác với lần đầu tiên đi vào.
Hai người ngẩng đầu lên, trên trần điện xảy ra biến đổi, giống như một bức bản đồ di tích lập thể. Hỏa Nguyên, hồ lửa… được thu hết vào trong mắt.
Minh Triệt kéo Tiêu Liên Nhi bay về phía hồ lửa lớn nhất mà trên trần đại điện vẽ ra.
Một tầng bảo vệ như ánh trăng xung quanh Minh Triệt tự động dãn ra, bao lấy hai người lại trong đó.
Trước mắt là một màu đỏ như máu, ngăn cách với vòng bảo vệ là từng khối dị hỏa chủng trong hồ màu đỏ bay bồng bềnh, từng luồng hơi thở thiêu đốt ngăn cách vòng bảo vệ phả vào mặt.
Từng giọt mồ hôi từ trán Minh Triệt nhỏ xuống, lòng bàn tay hắn vô cùng trơn ướt.
Sao nàng có thể quên được, hắn là thể chất hệ Kim, Hỏa khắc Kim. Hắn lại đang áp chế tu vi, ở trong hồ lửa tất nhiên khó chịu vô cùng. Lòng bàn tay Tiêu Liên Nhi lại thúc ra chân khí hệ Thủy tạo thành tầng bảo vệ, ngưng tụ nước thành từng sương băng bao lấy Minh Triệt.
"Ngươi là thể chất Mộc Kim, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút." Tiêu Liên Nhi nhìn thấy ánh mắt của hắn, lên tiếng giải thích.
Giọng của Minh Triệt vẫn là của Diệu Thủ Vân: "Cảm ơn."
Hắn nắm chặt tay nàng không buông, nàng cũng chẳng hất tay hắn ra. Hai người ngay cả mũ che mặt cũng không tháo xuống, dường như chỉ cần như vậy thì đối phương sẽ không nhìn thấy chính mình.
Tiêu Liên Nhi ngoảnh lại nhìn về phía bên cạnh, nước mắt lặng lẽ trượt dài xuống hai gò má.
Thời gian qua một nén hương, đáy hồ xuất hiện một cửa đá lớn. Cánh cửa đóng kín, trên cửa cũng khắc một con Chúc Long, trên thân rồng thi thoảng gợn lên những ngọn lửa.
Minh Triệt buông tay nàng ta ra, cười nói: "Thì ra dị hỏa chủng đều từ trong hồ này sinh ra."
"Để ta thử xem." Tiêu Liên Nhi đưa bàn tay ra, một tay nắm ngọn lửa, một tay nâng viên chân khí hệ Thủy màu trắng.
Nàng đi đến cánh cửa, bàn tay giữ dị hỏa vỗ lên cửa đá.
Cửa đá nhẹ nhàng bị đẩy ra, rất nhiều dị hỏa màu cam đã xông ra.
"Cẩn thận!" Chân khí hệ Thủy trong bàn tay Tiêu Liên Nhi úp về phía Minh Triệt, thoáng chốc tạo thành một khối băng lớn, bảo vệ hắn bên trong.
Khối dị hỏa kia va vào người nàng, sau đó nhào vào trong hồ nước. Ngay lập tức hàng ngàn vạn dị hỏa tập hợp đông đủ lại, hình thành thân ảnh một con Chúc Long. Âm thanh vù vù truyền tới, con Chúc Long do dị hỏa biến thành kia đột nhiên xông ra mặt hồ.
Dị hỏa lập tức thiêu rụi chiếc mũ che mặt của nàng, mặt nạ cũng biến dạng. Nàng không quan tâm đến những điều này, nhìn thấy dị hỏa lập tức hòa tan khối băng trên người Minh Triệt. Nàng lại tạo ra một chân khí màu trắng bảo vệ hai người rồi thở dốc một hơi nói: "Cũng may ta là thể chất hệ Thủy."
Mặt nạ của nàng bị cháy hỏng, cây trâm màu xanh trên tóc bay ra từng luống ánh sáng, phản chiếu ánh mắt xanh như ngọc bích của nàng. Minh Triệt cúi xuống nâng cằm nàng lên, thấp giọng nói: "Mặt… không bị thương chứ?"
Ngón tay hắn chạm lên góc mặt nạ.
Tiêu Liên Nhi nghiêng đầu tránh đi: "Không sao. Mau vào trong đi. Đợi các tu sĩ bàn bạc xong làm sao phân chia bảo vật trong địa cung, đến lúc đó chúng ta đã lấy được thứ tốt nhất vào tay rồi."
Không bị thương thật chứ? Minh Triệt mím chặt môi, bị nàng kéo vào bên trong cửa đá.
Một luồng gió mát lạnh ập tới, quay đầu nhìn lại, cửa đá mở rộng, hồ bị ngăn lại trước cửa trông như một cánh cửa màu đỏ.
Minh Triệt tháo mũ của mình xuống, đội lên đầu nàng: "Đi thôi."
Địa cung vô cùng rộng lớn.
"Lạ quá, rõ ràng không cảm thấy có nguyên tố hệ Hỏa ở đây, vậy những đám dị hỏa kia từ đâu mà tới?"
Tiêu Liên Nhi đang nói thì cơ thể bỗng nhẹ bẫng, Minh Triệt kéo nàng bay lên xà ngang đỉnh điện, dưới chân từng con Hỏa Chúc lẳng lặng tuôn ra, bay về phía cửa.
"Bên kia!" Minh Triệt kéo nàng bay ra theo hướng cung điện mà Hỏa Long xuất hiện.