Trong doanh trại Ma Môn bay ra ngoài một quyển trục, đón gió mở ra, treo cao trên khoảng không phía trên võ đài.
Trên quyển trục viết rõ ràng và cặn kẽ làm thế nào để thể chất không phải hệ Hỏa cũng có thể sinh ra đan hỏa, đồng thời còn kèm theo một bản đồ miêu tả kĩ càng nơi phân bố dị hỏa trên đại lục Thương Lan.
Thu lấy dị hỏa của đất trời cho bản thân, Viêm Chân đạo quân say mê nhìn ngắm, thì thầm nói: "Không ngờ lại có thể như thế…"
Có người không kìm lòng được nữa: "Viêm Chân đạo quân, có phải là thật hay không?"
Viêm Chân đạo quân hít sâu một hơi: "Là thật. Nếu có thể thu dị hỏa để sử dụng thì một là sức mạnh của dị hỏa có thể gia tăng tu vi, hai là có thể dùng dị hỏa làm phương tiện tấn công, ba là có thể sử dụng dị hỏa thay cho đan hỏa… Vả lại dị hỏa cũng mạnh mẽ, chẳng thua kém gì đan hỏa do thể chất hệ Hỏa tốt nhất sinh ra. Nhưng muốn thu dị hỏa cũng không phải dễ, càng là dị hỏa mạnh thì càng khó thu phục. Trên đó đã viết rõ những điều cấm kỵ, các vị đạo hữu lượng sức mà làm, tự giải quyết cho ổn thỏa đi."
Tất cả mọi người đều nghĩ thầm, con đường tu hành sao không gian nan cho được? Có nhiều lợi ích như vậy thì dẫu khó khăn cũng muốn thử một lần. Nhất thời, tất cả các tu sĩ đều mở to hai mắt ghi nhớ không sót chữ nào trên quyển trục. Có tán tu đánh hơi được cơ hội buôn bán, sau khi sao chép xong thì ngay cả các màn tỷ võ phía sau cũng không xem nữa. Từng người tản ra, thừa dịp tin tức còn chưa lan đi mà bán được nhiều linh thạch hơn.
Trận tỷ võ thứ tư không thể không dời lại đến ngày hôm sau mới tiến hành.
Trong thần thức của Viêm Chân đạo quân truyền đến tiếng cười của Minh Triệt: "Viêm Chân, nếu ông không muốn chuyển nhà thì ta cũng sẽ không đuổi ông đi. Nhưng mà, cũng giống như địa giới mà trước đây Ma Môn từng chiếm. Trấn Phượng Hồi và núi Phượng Dương, coi như Đan Tông của ông thuê, hằng năm ta sẽ đến thu tiền. Linh thạch hay đan dược đều được, ta không ngại."
Viêm Chân giận đến nỗi tay chân lạnh buốt.
Minh Triệt lại bổ sung thêm một câu: "Ban đầu ta bảo ông bán mấy cửa hàng cho Ma Môn, ông keo kiệt không nỡ. Hiện tại ta cho ông thuê cả ngọn núi, ta tốt với ông lắm đúng không?"
Viêm Chân đạo quân gào thét trong thần thức với hắn: "Ma mới muốn thuê núi của ngươi!"
Minh Triệt cười nói: "Nương tựa vào Ma Môn thì ta chỉ thu tiền thuê. Dời đến Kiếm Tông hay Nguyên Đạo Tông thì bị người ta quản thúc. Trăm ngàn năm sau, Đan Tông có còn là Đan Tông nữa không?"
Viêm Chân đạo quân im lặng không lên tiếng. Đại lục Thương Lan có vô số núi cao sông dài, tổ sư Đan Tông xây dựng tông môn ở phương Tây vắng vẻ chẳng phải là vì muốn giữ khoảng cách với các tông môn khác hay sao? Dời tông là việc lớn, một mình ông ta không thể quyết định được. Chỉ có thể chờ đợi buổi tỷ võ kết thúc, trở lại núi Phượng Dương bàn bạc tiếp.
Trong doanh trại Ma Môn, Minh Triệt cười vô cùng gian xảo: "Trước hết chưa cần nói đến việc thu dị hỏa gian nan thế nào. Cho dù tu sĩ không có thể chất hệ Hỏa có được đan hỏa, thì đại lục Thương Lan có nhiều nguyên liệu luyện đan như vậy hay sao? Bây giờ ngay cả bí cảnh phía sau núi Phượng Dương cũng đã thuộc về Ma Môn rồi. Vụ làm ăn này chúng ta không thua thiệt đâu."
"Thiếu quân anh minh!" Trong lòng đám người Ma Môn đều vô cùng khâm phục.
"Thiếu quân!" Đúng lúc ấy Cầm trưởng lão vội vàng trở về, không đợi Minh Triệt sốt ruột lên tiếng hỏi mà nói luôn: "Cố Tiểu Phong đã được đưa về núi Hắc Ma rồi, nhưng Tiêu cô nương không đi tìm cậu ta. Thiếu quân, ta đã cho người đi tìm khắp nơi. Có lẽ, Tiêu cô nương chỉ ra ngoài cho khuây khỏa thôi."
Lúc này mà còn chơi trò mất tích gì chứ?
"Chân nàng ở trên người nàng, cũng không phải là người của chúng ta. Kệ nàng đi." Minh Triệt nghiêm mặt nói.
Trong lòng đám người Ma Môn không khỏi nảy sinh bất mãn với Tiêu Liên Nhi. Thiếu quân chân thành với nàng ta như vậy, sao nàng ta có thể bỏ đi không lời từ biệt cơ chứ?
Cùng với vẻ mặt lạnh lùng của Minh Triệt, bầu không khí trong điện dần trở nên nặng nề. Sáu vị trưởng lão đều nhớ tới Hoa Tri Hiểu. Bình thường khi có nàng ta ở đây, nói mấy lời chọc cười, lúc nào cũng có thể dỗ dành khiến tâm trạng của thiếu quân tốt hơn.
"Thiếu quân, Tiêu cô nương cũng chỉ là lo lắng cho sư phụ của mình. Nghe được phân tích của chúng ta, khó tránh khỏi bất bình thay cho Thanh Phong trưởng lão. Đây cũng là cảm xúc bình thường mà thôi." Họa trưởng lão nhận lấy ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng lên tiếng.
Minh Triệt giận tím mặt: "Nàng ấy như vậy gọi là ngu ngốc! Nàng ấy muốn làm gì chứ? Chạy về tông môn tìm người giúp đỡ Thanh Phong hay sao? Hay là chạy đến doanh trại đối diện, vạch tội Hàn Tu Văn trước mặt tất cả các tu sĩ Nguyên Anh? Không cần đi tìm nữa, làm như bản tọa coi nàng ấy là bảo bối vậy!"
Hắn đang tức gì chứ? Giận nàng ngu ngốc hay sao? Hay là hắn đang giận mình quá đỗi ngu ngốc? Minh Triệt xả giận xong thì phất tay áo rời đi: "Ta ra ngoài đi dạo."
Đám người Ma Môn cúi đầu, ra sức nín cười.
Đúng lúc ấy, một người mặc áo bào màu xanh chạy đến: "Thiếu quân, giờ Tý tối nay, Hàn chưởng giáo hẹn gặp người ở nơi mà Tiêu cô nương kết đan."
Ánh mắt của mọi người rơi vào người Minh Triệt, rõ ràng níu bước chân hắn lại.
Minh Triệt cười lạnh: "Được, tối nay ta sẽ đi gặp Hàn Tu Văn. Các ngươi đi sắp xếp trước đi."
Hắn đổi hướng, chắp tay đi về lầu Kình Thiên.
Ánh nắng xuyên qua mái điện trong suốt rơi xuống, những hạt bụi hiện lên rõ ràng. Cung điện bừng sáng, đẹp đẽ, tráng lệ… Minh Triệt nằm lên sập, đột nhiên nở nụ cười: "Kẻ trộm chẳng đi tay không, lần này lại lấy đi Hạt Sen Cửu Sắc của ta. Tiêu Liên Nhi, nàng lừa ta xoay như chong chóng. Lấy đồ, lấy tin tức, lấy xong thì chuồn đi."
"Ở trong bí cảnh vì Hư Cốc mà mắng ta."
"Bây giờ lại vì Thanh Phong mà bỏ đi không lời từ biệt."
"Nàng coi ta là loại si tình mất não như Thạch Thanh Phong đó sao?"
"Đi đi, đi đi, đi càng xa càng tốt! Tốt nhất là đừng để ta gặp lại nàng nữa!"
Tâm trạng hắn bất ổn, trở mình ngồi dậy rồi ném vào miệng một viên đan dược, sau đó ngồi khoanh chân nhập định.
Hắn không muốn tu luyện, nhưng tu luyện lại là cách tốt nhất để hắn không nghĩ đến nàng nữa.
Linh khí trong cơ thể hắn bùng cao, Minh Triệt chậm rãi dẫn dắt linh khí vận hành.
Cho đến khi khí bẩn được thải ra khỏi thất khiếu* thì hắn mở mắt, bên trên mái vòm trong suốt đã treo đầy những vì sao. Giờ Tý đã sắp đến rồi.
(*) Thất khiếu: Gồm có hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Minh Triệt đi ra khỏi lầu Kình Thiên, bay về phía sơn cốc nơi Tiêu Liên Nhi kết đan lần trước.
Không có trận pháp, thác nước trong sơn cốc chảy xuống đầm nước. Có một chùm quả Túy Tiên kéo cong đầu cành nơi mé nước.
Hàn Tu Văn khoanh chân ngồi bên bờ đầm nước, trước mặt bày một chiếc bàn nhỏ, nước linh tuyền trong chiếc bầu nhỏ màu tím đang tỏa hơi nóng nghi ngút. Đỉnh đầu có mấy viên đá phát sáng, khiến chu vi mấy trượng xung quanh được soi sáng như ban ngày.
Gã thực sự không nén được nụ cười bên môi. Gã chẳng thể ngờ được Dịch Khinh Trần đời trước lại đắc tội với Ma Môn, để đến nỗi họ muốn mạng của nàng.
"Đời trước, ngươi dâng hết thiên tài địa bảo và toàn bộ tu vi cho ta. Đời này, ngươi có hận ta đến đâu thì vẫn sẽ bị ta bán đi để đổi lấy lợi ích khác. Khinh Trần, ngươi nên chấp nhận số phận đi."
"Ma Môn chỉ cần tung tích của ngươi mà thôi. Ngươi thử nói xem, ta nên để cho thiếu quân của Ma Môn biết rằng ngươi còn sống, hay là nên để ngươi làm lô đỉnh của ta lần nữa rồi mới giao thi thể cho bọn chúng? Lựa chọn này đúng là khó khăn mà."
Hàn Tu Văn tự lẩm bẩm.
Gã cảm nhận được có dấu vết chân khí đang xuyên tầng không về phía này, mỉm cười, nhấc tay cầm bằng trúc lên, châm trà.
Giây lát sau, Minh Triệt đã đến, chẳng hề khách sáo ngồi xuống vị trí đối diện gã.
Áo bào đen nhã nhặn, gương mặt tuấn mỹ. Tiện nhân kia coi trọng hắn hay là coi trọng thế lực của Ma Môn? Hàn Tu Văn vừa nghĩ tới chuyện Tiêu Liên Nhi thân mật với Minh Triệt thì trong lòng lại dâng lên sự căm hận khôn xiết.
Nói cho hắn biết, Tiêu Liên Nhi chính là Dịch Khinh Trần! Để đời này nàng ta lại chết trong tay của người đàn ông mà nàng ta yêu. Để nàng ta biết kết quả của việc phản bội mình là thế nào!
Không, gã không cần phải nói cho Minh Triệt biết. Gã quyết định, có nói thì cũng phải chờ gã ăn sạch tận xương Tiêu Liên Nhi đã, rồi mới giao thi thể lại cho hắn. Gã muốn để tên thiếu quân Ma Môn kiêu ngạo và ngông cuồng trước mắt này, cùng với con tiện nhân kia, đều phải đau khổ đến mức không muốn sống nữa.
Hàn Tu Văn đẩy một chén linh trà tới, giọng nói hết sức chân thành và bất đắc dĩ: "Người nghèo chí ngắn, từ sau khi kết anh, với một tông môn lớn như Nguyên Đạo Tông mà một năm cũng chỉ lấy được trên dưới mười viên đan dược cấp cao từ Đan Tông. Ma Đạo không chung đường, ta lừa thiếu quân dĩ nhiên là do nổi lên lòng tham. Quan trọng hơn vì coi ngươi là địch, dĩ nhiên sẽ chẳng để ý tới đạo nghĩa gì cả. Thiếu quân đừng nên để trong lòng. Hàn mỗ mượn chén trà này để nói lời xin lỗi với thiếu quân."
Thẳng thắn thừa nhận mình có lòng tham, nguyên nhân có lòng tham là vì tu sĩ Nguyên Anh thiếu đan dược! Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vì ngươi là kẻ địch của ta, ta lừa ngươi là lẽ thường tình, không trái với đạo nghĩa. Hiện tại ta lấy thân phận chưởng giáo một tông bưng trà xin lỗi ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại chỉ vào mũi ta rồi mắng ta không phải quân tử hay sao? Với thân phận thiếu quân Ma Môn mà nói, lòng dạ của ngươi chẳng lẽ lại hẹp hòi như vậy?
Chưởng giáo một tông tự mình pha trà xin lỗi, lời nói còn rất thẳng thắn, đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ nghĩ Hàn Tu Văn là quân tử. Nhưng Minh Triệt đã từng chứng kiến hình ảnh được vẽ từ ký ức của Hàn Tu Văn, cũng đã biết kẻ này che giấu quá sâu. Chí ít là khi Nhược Thủy đạo quân truyền chức vị chưởng giáo cho gã, ông đã không hề nhận ra thù hận mà Hàn Tu Văn dành cho mình.
Minh Triệt không nhận lấy chén trà mà nói thẳng: "Ma Đạo không chung đường. Cho nên tối nay ta đến đây không phải để kết giao với Hàn chưởng giáo, mà là để bàn một cuộc giao dịch."
Hàn Tu Văn không hề giận, gã khẽ nhấp một hớp linh trà, vô cùng thổn thức: "Từ khi Khinh Trần mất tích, Hàn mỗ vẫn luôn âm thầm tìm kiếm. Nay bỗng nhiên nghe Ma Môn truyền tin liên quan đến nàng thì sao Hàn mỗ có thể không đến gặp được chứ?"
Minh Triệt chế giễu lại: "Nghe lời này của Hàn chưởng giáo, hình như là đang nói chuyện Dịch Khinh Trần mất tích có liên quan tới Ma Môn chúng ta vậy. Ta nhớ nguyên văn lời truyền tới cho Hàn chưởng giáo là 'Ma Môn muốn mạng của Dịch Khinh Trần, tùy ngươi ra điều kiện' cơ mà."
"Thiếu quân, ngươi ở ngay trước mặt ta, lại nói muốn mạng của vợ ta, ngươi cảm thấy hợp lý ư?" Hàn Tu Văn thờ ơ nói.
Minh Triệt ung dung cười: "Hàn chưởng giáo, để che giấu những chuyện ngươi đã làm với Dịch Khinh Trần, mà ngươi đã giết sư phụ Nhược Thủy của mình, giá họa cho người biết chuyện là Thanh Phong trưởng lão. Ngươi làm những chuyện như vậy, cũng cảm thấy hợp lý ư?"
Ánh mắt chạm nhau, trong mắt Hàn Tu Văn là vẻ điềm đạm. Không có chứng cứ xác thực vạch trần gã, nhưng chuyện Thanh Phong đột nhập vào điện Thiên Xu và Nhược Thủy chết ngay sau đó, gã và ba vị trưởng lão đã tận mắt nhìn thấy. Ma Môn chẳng qua chỉ suy đoán mà thôi.
Trên dưới điện Dao Quang chỉ có Cố Tiểu Phong và Tiêu Liên Nhi chạy thoát. Đại đệ tử của Thanh Phong là Hoa Viễn bế quan kết anh đã hai mươi năm vẫn không có động tĩnh gì. Chờ đến khi Hoa Viễn kết anh thành công thì tội trạng giết Nhược Thủy của Thanh Phong đã được tông môn định đoạt bất di bất dịch rồi.
Minh Triệt suy đoán như vậy, có lẽ vẫn là vì Tiêu Liên Nhi. Bây giờ nàng ta đang ở trong doanh trại của Ma Môn ư?
Hàn Tu Văn nhẹ giọng nói: "Tối nay gặp thiếu quân là vì thê tử Dịch Khinh Trần của mình. Còn chuyện nội bộ của Nguyên Đạo Tông, nếu thiếu quân muốn cầu tình thay cho Thanh Phong thì ngày khác hãy bàn lại đi."
Còn muốn dùng Thanh Phong làm thêm một vụ giao dịch nữa cơ à? Còn có thể trưng ra bộ dạng cao thượng tự nhiên, nhạt như mây nhẹ như gió đó được nữa chứ. Đột nhiên Minh Triệt hiểu ra, tại sao trước đây Nhược Thủy lại bị gã lừa rồi.
Ngươi diễn kịch giỏi nhưng ta không có hứng diễn cùng ngươi. Minh Triệt nói: "Ngươi và ta đều có tu vi Nguyên Anh, dĩ nhiên biết trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây không có người thứ ba. Nói thẳng ra đi. Chỉ cần Hàn chưởng giáo cho biết tung tích của Dịch Khinh Trần thì mọi điều kiện đều có thể nói ra."
Hàn Tu Văn nhớ tới mấy món vũ khí kỳ dị của mấy vị tu sĩ Nguyên Anh nọ, trong lòng gã hơi sôi sục. Nhưng rồi lại cảm thấy tiếc nuối. Người từng nhìn thấy đôi Loan Nguyệt Luân kia quá nhiều, dù có lấy được vào tay thì cũng bị kẻ khác nhận ra. Hơn nữa, gã đường đường là chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông, có mười vạn đệ tử sai khiến, gã không cần pháp bảo. Chỉ có tu vi, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ mới là quan trọng nhất.
Thấy vẻ tham lam trong mắt gã thoắt hiện rồi lại vụt biến mất, Minh Triệt cười: "Tu tiên không dễ dàng, Hóa Thần vô cùng gian nan. Hàn chưởng giáo sao phải vì một nữ nhân mà từ bỏ cơ hội hoàn thành Nguyên Anh rồi Hóa Thần chứ?"