Cuối cùng Minh Triệt cũng hiểu rõ những chuyện này. Mười tám năm trước Dịch Khinh Trần đột nhiên mất tích, Hàn Tu Văn tráo đổi ngọc bài bản mệnh của nàng, rồi tuyên bố ra bên ngoài là nàng đã chết. Tất cả bí ẩn đã trở nên rõ ràng.
Họa trưởng lão gật đầu: "Từ ký ức của Hàn Tu Văn thì thấy, gã không thâm tình với Dịch Khinh Trần như lời đồn đại."
"Đúng, nhất định là Hàn Tu Văn đã làm chuyện gì đó có lỗi với Dịch Khinh Trần. Chuyện Dịch Khinh Trần còn sống nhưng lại không có tung tích chắc chắn có liên quan đến gã. Giấy không thể gói được lửa, bị Thanh Phong phát hiện, nói cho Nhược Thủy đạo quân. Hoặc là Nhược Thủy đạo quân thấy Dư Quang ném ngọc bài bản mệnh xuống, phát hiện ra bí mật này rồi cho Thanh Phong biết. Bởi vậy nên gã đã ra tay với hai người này." Minh Triệt nở nụ cười ung dung rồi nói một cách gian xảo: "Hàn Tu Văn đã gây bất lợi cho Dịch Khinh Trần. Chúng ta lại muốn mạng của Dịch Khinh Trần. Cho gã biết điều này thì có khi, gã còn chỉ mong mượn tay chúng ta lấy mạng của Dịch Khinh Trần ấy chứ? Thay ta hẹn gặp gã đi."
Tất cả các trưởng lão đều ngầm hiểu: "Thuộc hạ sẽ sai người bí mật đi gặp Hàn Tu Văn."
Minh Triệt ngoắc ngón tay về phía Vu Hàm, chờ khi nàng ta đến gần thì thấp giọng hỏi: "Nàng ấy nghỉ ngơi ở phòng nào?"
Vu Hàm khẽ cười rồi nói: "Thiếu quân chờ một chút."
Nàng ta rời đi giây lát rồi quay lại với vẻ mặt không tốt mấy: "Thiếu quân, Tiêu cô nương đã rời khỏi doanh trại của chúng ta rồi."
Nàng đi đâu chứ? Minh Triệt đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc nàng nhìn lại trước khi rời đi, trong lòng sinh ra đôi chút bất an. Hắn lấy từ trong tay áo ra con hạc giấy của Cố Tiểu Phong, đúng, có lẽ là nàng biết được tin tức nên đi tìm Cố Tiểu Phong.
Ra vào doanh trại của Ma Môn, dùng mặt nạ cũng không an toàn. Vì sao nàng không để mình sai người đi nói với Cố Tiểu Phong? Minh Triệt lắc lắc đầu, càng ngày càng nhiều hình ảnh lộn xộn hiện lên, dần dần xâu chuỗi thành chuyện mà hắn chẳng muốn nghĩ sâu thêm nữa. Hắn đột nhiên trở nên nóng nảy: "Cầm trưởng lão!"
"Hàn Tu Văn bắt Thanh Phong, nhất định là có sự ủng hộ của các trưởng lão khác. Cố Tiểu Phong nhảy ra vạch trần việc này không hề có chứng cứ. Chỉ sợ rằng lời tố cáo của Hàn Tu Văn và mấy trưởng lão khác sẽ có trọng lượng hơn, tội danh giết Nhược Thủy trên lưng Thanh Phong sẽ không rửa sạch được nữa. Chờ ta đi gặp Hàn Tu Văn, bàn điều kiện thích hợp hơn, sau đó phái người mời Cố Tiểu Phong tới núi Hắc Ma. Nhân tiện… tìm nàng ấy trở về."
Cầm trưởng lão biết tâm ý của hắn nên mỉm cười nói: "Thiếu quân yên tâm. Thuộc hạ sẽ đích thân đi tìm Tiêu cô nương."
Thấy Cầm trưởng lão đi khỏi, Minh Triệt trầm ngâm nhìn võ đài. Bắt đầu từ lúc nào, Tiêu Liên Nhi trở nên bất thường như thế?
"Thiếu quân, trận thứ ba đã bắt đầu rồi, Viêm Chân đạo quân của Đạo Môn đã lên võ đài."
Dứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, Minh Triệt đứng dậy đi tới bên rìa ban công.
Họa trưởng lão bất giác lo lắng nói: "Cảm xúc của Hoa trưởng lão không được ổn định. Trận tỷ thí này…"
Trên võ đài, Viêm Chân đạo quân đã khoanh chân ngồi chờ được một lát rồi, vẫn chưa thấy Ma Môn có người ứng chiến. Tiếng than vãn nổi khắp bốn phía bên ngoài.
"Để Tiểu Bạch lên đi." Minh Triệt căn dặn, hắn cố gắng không nghĩ thêm về Tiêu Liên Nhi nữa, sau đó bình tĩnh nói: "Núi Phượng Dương, chúng ta nhất định phải đoạt được."
Thượng Quan Tiểu Bạch? Đệ tử Luyện Khí, đan sư cấp năm lên võ đài tỷ thí với Viêm Chân đạo quân có tu vi Nguyên Anh kiêm đại đan sư cấp chín ư? Người trong Ma Môn cảm thấy thà nhận thua luôn còn hơn.
"Đừng cản ta!" Hoa Tri Hiểu đầu bù tóc rối chạy vào, sau lưng có mấy ma nữ Thiên Luân chạy theo. Nàng ghé sát vào nhìn Minh Triệt: "Hàn Tu Văn đã giết Nhược Thủy?"
Nhìn thấy trong mái tóc đen của nàng xen lẫn những sợi xám trắng, Minh Triệt thấy khó chịu trong lòng: "Đúng."
Hoa Tri Hiểu cười ha ha: "Nhược Thủy, ông cũng có ngày hôm nay? Không ngờ lại chết trong tay đồ đệ của mình cơ đấy!"
Tiếng cười đáng sợ khiến mọi người bỗng chốc cảm thấy cuộc sống sau này của Hàn Tu Văn sẽ chẳng được dễ chịu.
Cười xong, Hoa Tri Hiểu thốt lên: "Hàn Tu Văn, lão nương phải giết ngươi!"
Mọi người liều mạng ngăn cản, Hoa Tri Hiểu cả giận: "Tránh hết cả ra!"
Thấy ánh mắt nàng ta đỏ ngầu, mơ hồ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, trong lòng Minh Triệt biết không ổn nên tiến lên nhẹ nhàng nói: "Dì Hoa, chờ Hàn Tu Văn nói cho chúng ta biết tung tích của Dịch Khinh Trần thì người muốn làm thế nào cũng được. Còn hiện tại, không thể động đến gã."
"Chờ ta bắt gã về, lẽ nào gã còn dám không nói sao?!" Hoa Tri Hiểu không đồng ý.
Đầu ngón tay Minh Triệt bắn ra một luồng sương đỏ, Hoa Tri Hiểu giận dữ: "Không được bỏ thuốc cho ta…"
"Lần trước ta cũng từng nói vậy." Minh Triệt cười, đưa tay đỡ Hoa Tri Hiểu đã ngất đi, buông tiếng thở dài. Hắn thuận tay phong bế kinh mạch của nàng ta, sau đó cho người khác dìu về.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trên mặt mọi người, Minh Triệt nói một cách tự tin: "Trận này, ta có cách thắng."
Thượng Quan Tiểu Bạch đầy lo lắng và bất an đi lên võ đài. Thấy một đệ tử Luyện Khí đi đến, các tu sĩ xung quanh quảng trưởng đều cười phá lên, phô bày toàn bộ khả năng giễu cợt của mình.
"Cười cái gì mà cười?" Thượng Quan Tiểu Bạch nhớ tới lời dặn dò của Minh Triệt, điểm tay vào màn ảnh một cái, trên đó hiện rõ ra thể chất và tu vi của nàng. Nàng hừ một tiếng: "Tuy lần này Ma Môn tới không phải là đại đan sư cấp chín, nhưng đan sư thể chất hệ Thủy như ta đây thì Đạo Môn có không?"
Giọng nói lanh lảnh của nàng quanh quẩn bên tai tu sĩ Đạo Môn, khiến tiếng giễu cợt càng nhiều hơn:
"Pháp thuật Ma Môn đều là yêu thuật!"
"Đúng, sao có thể so với Đạo Môn chính tông!"
"Sinh ra đan hỏa đều là yêu hỏa!"
Thượng Quan Tiểu Bạch: "Ngu dốt!"
Viêm Chân đạo quân nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Bạch lên đài, cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Thấy nàng hành lễ với mình, ông ta cũng vội vàng trừng mắt nhìn nàng, sợ nàng gọi ra hai chữ "sư bá".
"Tiền bối, xin chỉ giáo cho." Thượng Quan Tiểu Bạch cũng thông minh, không làm ông ta xấu mặt.
Tỷ thí cái gì chứ? Một bên là đan sư cấp năm, còn là đệ tử Luyện Khí. Viêm Chân đạo quân đột nhiên cảm thấy, thà rằng Hoa Tri Hiểu lên đài còn hơn, có thua cũng thua một cách vẻ vang.
Nhưng chuyện liên quan đến địa bàn của Đạo Môn, Viêm Chân không dám từ bỏ dễ dàng. Ông ta giống Hàn Tu Văn, cũng giở trò trêu chọc vô lại: "Đề bài của Đạo Môn rất đơn giản, trong vòng một canh giờ, ai luyện được đan dược có phẩm cấp cao hơn thì người đó thắng."
Viêm Chân chỉ cần luyện đại một viên đan dược cấp sáu thì Thượng Quan Tiểu Bạch sẽ thua ngay.
Thượng Quan Tiểu Bạch cười khổ. Nàng nghiêm túc nhìn Viêm Chân đạo quân rồi nói: "Tiền bối, người là đại đan sư cấp chín, ta là đan sư cấp năm, làm vậy người cảm thấy có được không?"
Viêm Chân bình tĩnh nói: "Ma Đạo không đội trời chung. Bắt nạt ngươi cũng không làm trái đạo nghĩa."
Thượng Quan Tiểu Bạch tức giận đến nỗi phải mắng thầm một tiếng "Lão đạo sĩ xảo quyệt!". Nàng nhớ tới lời dặn của Minh Triệt, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại, gọi lò luyện đan ra như bình thường. Nàng ném vào một đống dược liệu, lòng bàn tay phóng ra một luồng chân khí màu trắng như đám mây bao quanh đan đỉnh.
Tu sĩ Đạo Môn dấy lên những tiếng xôn xao: "Là chân khí hệ Thủy thật kìa! Có phải nàng ta dùng hỏa phù cấp cao không thế?"
Tập trung nhìn kỹ thêm, trong tầng chân khí này nổi lên một ngọn lửa màu vàng nhạt.
"Là đan hỏa! Thể chất hệ Thủy mà cũng có đan hỏa sao?!"
Viêm Chân đạo quân nhìn thấy thế thì âm thầm thở dài. Thượng Quan Tiểu Bạch cũng giống như Hoa Tri Hiểu, chân khí hệ Thủy mà lại có đan hỏa. Nếu như Đạo Môn lấy được phương pháp luyện đan thế này thì lo gì mà không có nhiều đan sư chứ?
Đúng lúc ấy từ phía Ma Môn truyền đến tiếng cười của Minh Triệt: "Nếu như Đạo Môn nhận thua, Ma Môn sẽ truyền thụ cho tất cả các tu sĩ Đạo Môn bí pháp giúp người không phải thể chất hệ Hỏa cũng có thể có được đan hỏa."
Xung quanh quảng trường đột nhiên trở nên im ắng. Như thể có một nhân bánh thật lớn từ trên trời rơi xuống, khiến họ hoàn toàn câm nín.
Ánh mắt của vô số tu sĩ hiện lên tia sáng nóng bỏng. Không có thể chất hệ Hỏa cũng có thể có được đan hỏa, tự mình luyện đan?
Bên trái quảng trường, có hơn mười vị trưởng lão Nguyên Anh của Đạo Môn căng thẳng đến nỗi hít thở cũng không thoải mái nữa. Một bí pháp đổi một khu địa giới, cái nào có lợi hơn?
Khó chịu nhất chính là Viêm Chân đạo quân. Người người đều có thể luyện đan, vậy thì Đan Tông còn có thể an ổn xếp đầu trong ba tông bốn môn hay sao? Ông ta tức giận đến nỗi râu ria rung lên bần bật, thầm nghĩ Ma Môn cứ thích bao che như vậy hay sao? Nếu như bắt nạt đồ đệ nhỏ này của Hoa Tri Hiểu, Minh Triệt sẽ đẩy Đan Tông tới mức không có cơm ăn ngay trước mặt quần chúng ư?
Lúc này trong thần thức của ông ta truyền đến giọng nói của Minh Triệt: "Chỉ cần có thể sinh ra đan hỏa thì ai cũng sẽ luyện đan được chắc? Vẫn phải học hỏi kinh nghiệm của Đan Tông đấy thôi."
Viên Châm sực tỉnh, đúng thế, trên đại lục Thương Lan, những tu sĩ thể chất hệ Hỏa mới có thể sinh ra đan hỏa, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể trở thành đan sư. Những người mà thể chất không thể sinh ra đan hỏa kia, giờ có đan hỏa rồi, muốn luyện đan vẫn còn phải học tập nhiều. Tỷ võ xong, trở về Đan Tông mở lớp huấn luyện đan sư nhập môn thì có thể thu được bao nhiêu linh thạch đây?
"Các vị đạo hữu bình tĩnh đừng nóng vội, để Đạo Môn bàn bạc một lát đã." Viêm Chân đạo quân bỏ lại lời này rồi bay về doanh địa.
"Ma Môn và Đạo Môn mỗi bên thắng một trận, để cho bọn chúng thắng thêm một trận cũng không sao cả. Chẳng lẽ trận này không thua, về sau Ma Môn sẽ không thắng nữa?" Chẳng biết là ai nói ra câu này.
Câu nói này lập tức khơi lên lòng hiếu học của các tu sĩ: "Đạo Môn lấy ba tông bốn môn làm đầu, cũng phải nhớ tới những môn phái nhỏ và tán tu chúng ta chứ. Không có đan dược thì tu vi khó mà tiến bộ. Có thể học cách tự mình luyện đan, đây đúng là chuyện vui lớn đấy!"
Những tiếng hùa theo như sóng sau đè sóng trước.
Hơn mười người đến từ các môn phái nhỏ và các tán tu Nguyên Anh cũng nhao nhao gật đầu: "Khó có được bí pháp như thế. Trận này xin Viêm Chân đạo quân hãy nhận thua đi!"
Đệ tử ba tông bốn môn đếm sơ qua cũng mấy vạn, thể chất hệ Hỏa đông nhưng cũng chẳng có được đại đan sư cấp bảy trở lên. Qua trận luận võ mấy chục năm trước, Đạo Môn đều biết được Hoa Tri Hiểu của Ma Môn có thể chất hệ Thủy nhưng lại là đại đan sư Nguyên Anh. Nếu không phải chỉ có thể chất hệ Hỏa mới có thể luyện đan, chưa biết chừng Đạo Môn cũng có thể xuất hiện thêm một đại đan sư cấp chín thì sao?
Ánh mắt mọi người gặp nhau, đều tỏ vẻ đồng ý, đồng thời nhìn về phía bản đồ. Ma Môn ở núi Hắc Ma, không thể chạy đến trung tâm đại lục Thương Lan để chiếm địa bàn được. Khả năng lớn nhất có thể là xuôi theo núi Hắc Ma về phía Đông. Mảnh đất đó… chưởng giáo Kiếm Tông cười ha ha nói: "Phía Tây vắng vẻ, Kiếm Tông ta hoan nghênh Đan Tông chuyển đến bất cứ lúc nào."
Trong phần địa giới tiếp giáp với Ma Môn thì chỉ có Đan Tông là lớn nhất. Đan Tông có thể ở trong phạm vi thế lực của mình thì đương nhiên là tốt nhất. Hàn Tu Văn cũng cướp lời: "Núi Thanh Mục kéo dài vạn dặm, tùy tiện cũng có thể chứa hơn một vạn đệ tử Đan Tông."
Viêm Chân đạo quân thầm nghĩ, các ngươi khua môi múa mép, chẳng qua là muốn Đan Tông ta đây từ bỏ cơ nghiệp vạn năm mà thôi. Lại nghĩ nếu Hoa Tri Hiểu lên đài, mình cũng không biết có thể thắng được hay không. Ma Môn mà cần mình nhường à? Nhớ lại Minh Triệt từng nói là ngứa mắt ngọn núi Phượng Dương tồi tàn kia… Hóa ra mình lại phí hết công sức xây dựng trấn Phượng Hồi cho hắn!
Nhất thời trong lòng ông ta đầy đau thương, bất đắc dĩ gật đầu rồi bay về võ đài nói: "Vì lợi ích của tu sĩ Đạo Môn, trận tỷ thí này, lão đạo cam nguyện nhận thua."
"Viêm Chân đạo trưởng đại nghĩa!"
Những lời ca tụng bên ngoài vang lên không dứt. Viêm Chân đạo quân đau khổ nhìn về phía hướng Đông phủ sương dày đặc trong màn ảnh, ranh giới bao gồm cả núi Phượng Dương bên trong. Ông ta la lên: "Thiếu quân, lấy bí pháp ra! Lão đạo phải kiểm tra đã rồi mới quyết định!"
Tất cả mọi người trong Ma Môn đều nhìn về phía Minh Triệt. Phải giao bí pháp cho Đạo Môn thật ư?
Minh Triệt nói đầy kiên định: "Các ngươi đã quên lời Ngân Giao nói trên núi Hắc Ma tám năm trước rồi ư? Nếu có một ngày, Ma Môn vẫn muốn giãy giụa trong sự đau khổ như tu sĩ ở Hạ Tiên giới, vậy thì chúng ta không thể ôm lòng cầu may, chỉ có thể tích góp thật nhiều của cải, phòng trước khỏi họa."
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đau buồn.