Hai người nhìn nhau, ánh mắt lại lảng tránh sang chỗ khác.
Ăn cơm cũng không phải là không được.
Vấn đề là, có tiền ăn không?
Một lát sau, Vân Quảng Bạch tiến lên đụng cánh tay Khương Thiền Y: "Cái đó, Khương cô nương, cô còn bao nhiêu tiền, chúng ta xem có thể góp lại ăn chung một bữa cơm không."
Khương Thiền Y âm thầm tính toán trong lòng.
Tối qua kiếm được một lạng ba mươi hai văn, ở trọ hết một trăm văn, hôm nay chuộc ngọc bội cộng thêm bữa sáng hết chín mươi văn, nàng còn tám trăm bốn mươi hai văn.
Trước đây số tiền này là rất lớn, nhưng vừa nghĩ đến bữa tối hôm qua ăn hết mười lạng, nàng lại thấy không chắc chắn.
"Còn các người thì sao?"
Vân Quảng Bạch nhanh chóng móc ra tám văn tiền, Từ Thanh Thiên cũng đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một văn tiền.
Khương Thiền Y: "..."
"Ở đây dù chỉ ăn một bát mì cũng phải mười mấy văn." Vân Quảng Bạch dè dặt lại gần: "Khương cô nương, chúng ta có thể góp tiền ăn chung một bát mì không?"
Một bát mì mười mấy văn, nàng ăn được.
"Đồ ăn ở đây rẻ hơn chỗ tối qua sao?"
Từ Thanh Thiên: "Tối qua là ở thành Bình Giang, ở đây tự nhiên rẻ hơn, nhưng nếu gọi một bàn đồ ăn, ít nhất cũng phải hơn một trăm văn."
Khương Thiền Y như hiểu ra điều gì đó ồ một tiếng, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của Vân Quảng Bạch và Từ Thanh Thiên, lấy túi tiền ra: "Có hơn tám trăm văn, đủ rồi."
Vân Quảng Bạch lập tức hai mắt sáng lên, vừa mừng vừa sợ, không thể tin được: "Đây đều là tiền Khương cô nương kiếm được tối qua sao?"
"Ừ."
"Kiếm thế nào?"
Từ Thanh Thiên vội vàng hỏi.
Tối qua hắn tổng cộng mới kiếm được hơn tám mươi văn, trả nợ ăn sáng đi xe ngựa chỉ còn lại một văn.
Hai đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, Khương Thiền Y suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Múa kiếm."
Nói xong, Khương Thiền Y liền bước nhanh về phía quán cơm, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt ngây dại của Vân Quảng Bạch và Từ Thanh Thiên.
Đợi người đi xa, Từ Thanh Thiên mới lẩm bẩm với vẻ mặt phức tạp: "Khương cô nương chắc là không bị lừa đấy chứ?"
Không trách hắn nghĩ nhiều, múa kiếm gì mà một đêm kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa vị đại sư tỷ này tính tình đơn thuần, lại có dung mạo xinh đẹp, nếu bị người ta lừa gạt, lầm đường lạc lối...
Vân Quảng Bạch nhíu chặt mày: "Không nên đâu, nàng ấy biết võ công, chắc sẽ không bị lừa như vậy."
"Nàng ấy không phải bị lừa mất năm trăm văn sao?" Từ Thanh Thiên: "Hơn nữa người ở đó ai cũng là cáo già, lừa một tiểu nương tử đơn thuần chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
Vân Quảng Bạch cũng không chắc chắn nữa, hắn nghiến răng nói: "Đi hỏi cho rõ ràng."
Nếu thật sự lầm đường lạc lối, nhất định phải kéo nàng quay lại!
Để tiện nói chuyện, Vân Quảng Bạch chọn vị trí xa nhất bên ngoài, thấy xung quanh không có ai, ghé sát vào Khương Thiền Y, nhỏ giọng nói: "Khương cô nương, xin thứ cho ta mạo muội, không biết múa kiếm mà Khương cô nương vừa nói là chỉ..."
Khương Thiền Y thấy bọn họ thần bí như vậy, tưởng bọn họ cũng muốn đi kiếm tiền, liền nghiêng người lại gần, nhỏ giọng nói: "Có phải hai nguời cũng muốn đi múa kiếm không?"
Vân Quảng Bạch và Từ Thanh Thiên nhìn nhau, gật đầu: "Phải."
Khương Thiền Y liền hào phóng truyền thụ kinh nghiệm: "Ta thấy trên con phố chúng ta đi qua tối hôm qua có rất nhiều người múa kiếm, liền tìm một chỗ múa kiếm, số tiền này đều là khách thưởng, có một vị khách rất hào phóng, thưởng một lạng bạc, ta định tối nay lại đi thử vận may, hai người đi cùng không?"
Hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là vậy.
Nhưng tối hôm qua bọn họ cũng ở trên con phố đó, vậy mà không nhìn thấy nàng, Vân Quảng Bạch liền thuận miệng hỏi: "Tối hôm qua Khương cô nương múa kiếm ở đâu?"
Khương Thiền Y cẩn thận nhớ lại, nói: "Hình như là ở một nơi gọi là Xuân Phong lâu..."
Vân Quảng Bạch và Từ Thanh Thiên sắc mặt lập tức đại biến.
Đúng lúc tiểu nhị mang trà lên, Vân Quảng Bạch nhanh chóng cắt ngang lời Khương Thiền Y: "Khương cô nương!"
Xuân Phong lâu chẳng phải là kỹ viện sao!
Hóa ra nàng ấy vẫn bị lừa!
Đại sư tỷ không hiểu chuyện đời, nói thẳng thừng, nhưng nếu bị người khác nghe thấy khó tránh khỏi hiểu lầm.
Khương Thiền Y bị cắt ngang, khó hiểu nhìn Vân Quảng Bạch.
"Ba vị dùng gì ạ?"
Tiểu nhị nhiệt tình hỏi.
"Không có thực đơn sao?" Khương Thiền Y hỏi.
Tiểu nhị cười nói: "Tiệm chúng ta nhỏ không có thực đơn, chỉ có tấm bảng gỗ, cô nương có thể đến đó gọi món."
"Được." Khương Thiền Y đứng dậy đi tới.
Nàng vừa rời đi, Vân Quảng Bạch liền nheo mắt: "E là Khương cô nương căn bản không biết Xuân Phong lâu là nơi nào!"
Từ Thanh Thiên: "Chắc chắn là bị lừa gạt vào đó."
"Tên thưởng một lạng bạc kia chắc chắn có ý đồ xấu!"
"Hiện tại chúng ta cùng làm một việc, đã là đồng bọn, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn." Vân thiếu hiệp trượng nghĩa nói: "Tối nay đi theo Khương cô nương, xem là ai lừa nàng ấy vào Xuân Phong lâu, đánh hắn một trận, nếu tên có ý đồ xấu kia lại đến, cũng đánh một trận!"
Từ Thanh Thiên: "... Đồng bạn!"
Hai người không biết, lúc này ở gian phòng bên cạnh cách một bức tường, người 'có ý đồ xấu' kia đang ngồi.
Yến Hạc cầm chén trà, mặt không chút thay đổi, xa phu cúi đầu cố gắng nín cười.
Hiểu lầm này hình như hơi lớn rồi.