Nhật Nguyệt Cùng Khanh

Chương 12: Ăn cơm trước đã

Trước Sau

break

Từ nhỏ sư phụ đã dạy nàng, phải kính sợ sinh mệnh, sống sót mới là quan trọng nhất.

Nàng chính là vì sống sót mới rời nhà mười sáu năm, trở thành đại sư tỷ của Lạc Hà Phong.

"Ta đương nhiên không nghĩ vậy, người sống mới là trên hết." Đáy mắt Vân Quảng Bạch thoáng qua một tia nặng nề, trong chốc lát liền tan biến, bất đắc dĩ nhún vai: "Nhưng Lưu gia có nỗi lo của Lưu gia, chúng ta phải tôn trọng."

Từ Thanh Thiên thở dài một tiếng, cẩn thận cất bức tranh đi, nói: "Hai vị chắc là mới bước chân vào giang hồ, chưa hiểu rõ những chuyện này."

"Tiểu thư mất tích một đêm, tìm về được thì dù có chuyện gì hay không, trong mắt người ngoài cũng không còn trong sạch nữa, nhẹ thì bị cạo đầu, nặng thì mất mạng, để bảo toàn danh tiếng cho toàn bộ tỷ muội và gia tộc."

Từ Thanh Thiên bất đắc dĩ nói: "Tuy ta cũng thấy quá hà khắc, nhưng không còn cách nào khác, thế đạo là vậy mà."

Khương Thiền Y nhíu chặt mày.

Sư phụ những năm nay dốc lòng dạy nàng văn võ song toàn, chưa từng nói với nàng trên đời còn có quy củ hoang đường như vậy.

"Hơn nữa, hai người có biết tiểu nương tử này là ai không?"

Vân Quảng Bạch: "Không phải biểu cô nương của Lưu gia sao?"

Vẻ mặt Từ Thanh Thiên nghiêm trọng nói: "Phụ thân của nàng ấy là Thông phán Thương Châu, Tuyên Bá Đường."

Vân Quảng Bạch sững sờ: "Thông phán Thương Châu?"

Điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hôn nhân đại sự phần lớn đều coi trọng môn đăng hộ đối, sĩ nông công thương, hai nhà giai cấp rõ ràng, không ngờ lại là thông gia.

"Chuyện này phải kể từ rất nhiều năm trước, lúc đó Tuyên gia nghèo rớt mồng tơi, Tuyên lão gia mất sớm, Tuyên lão phu nhân nuôi con trai đã dốc hết sức lực, căn bản không có tiền bạc cho con trai đi thi." Từ Thanh Thiên chậm rãi nói: "Lúc đó Lưu gia đã có chút giàu có, Lưu tam nương tử cũng có tiếng là mỹ nhân, Tuyên lão phu nhân liền đến cửa cầu hôn."

"Tuy Tuyên gia nghèo, nhưng Lưu lão gia có tầm nhìn xa, biết Tuyên Bá Đường là người có tài học, cộng thêm Lưu tam nương tử cũng vừa ý với vẻ ngoài tuấn tú của Tuyên Bá Đường, hôn sự này cứ thế được định đoạt, sự thật chứng minh Lưu lão gia quả thực có mắt nhìn, Tuyên Bá Đường thi đỗ tiến sĩ, từ Huyện thừa leo lên chức Thông phán Thương Châu."

Từ Thanh Thiên: "Tuyên gia là người đàng hoàng, sau khi công thành danh toại cũng không nạp thiếp, Tuyên Bá Đường giữ lời hứa năm xưa, cả đời chỉ có một người vợ."

Vân Quảng Bạch nhướn mày: "Tuyên Bá Đường đúng là người có lương tâm."

Khương Thiền Y: "Chẳng phải nên như vậy sao?"

Vân Quảng Bạch, Từ Thanh Thiên: "..."

Thôi được rồi, vị đại sư tỷ này mới vào đời, còn chưa bị bụi trần vấy bẩn.

"Lưu tam nương tử sinh được một trai một gái, con trai thông minh lanh lợi, tài mạo song toàn, con gái xinh đẹp tuyệt trần, nghe nói, Tuyên Bá Đường yêu con gái như mạng, nếu để Thông phán đại nhân biết ái nữ mất tích thì sao mà chịu nổi."

Từ Thanh Thiên nói tiếp: "Hơn nữa tiểu nương tử mới được hứa hôn, là công tử của Túc An phủ, vì vậy, Lưu gia càng không dám báo quan."

Vân Quảng Bạch đã hiểu.

"Cho nên Lưu đại công tử hỏi chúng ta có phải người giang hồ hay không, không chỉ vì chúng ta có bản lĩnh, mà còn vì người giang hồ không dính dáng đến triều đình, chỉ cần chúng ta ngậm miệng, dù có tìm được người hay không, cũng sẽ không làm tổn hại đến danh tiếng của Tuyên cô nương."

"Đây là xem như là ngựa chết chữa thành ngựa sống sao?"

Khương Thiền Y lại nói: "Nếu chuyện này quan trọng như vậy, Lưu đại công tử chắc chắn đã tìm cách khác."

Sẽ không đặt tất cả hy vọng vào bọn họ.

"Hợp lý."

Vân Quảng Bạch: "Nhưng Từ huynh vừa nhìn đã biết là thư sinh, tương lai sẽ vào triều làm quan, sao hắn ta lại tin tưởng Từ huynh?"

Khương Thiền Y: "Chắn hắn ta cho rằng chúng ta là một nhóm."

Từ Thanh Thiên sửa lại: "... Khương cô nương, người thế gian chúng ta gọi đây là đồng bạn."

"Ồ."

Khương Thiền Y: "Xin hỏi các đồng bạn, đã có manh mối gì chưa?"

Từ Thanh Thiên im lặng.

Theo lời nha hoàn của Tuyên cô nương, tối qua lần cuối cùng nhìn thấy Tuyên cô nương là khoảng giờ Tuất, đến nay đã gần bảy canh giờ.

Khoảng thời gian dài như vậy, nếu cưỡi ngựa nhanh, có thể chạy ra khỏi hai thành rồi.

"Biển người mênh mông, tìm một tiểu nương tử chẳng khác nào mò kim đáy biển, mười lượng vàng này không dễ kiếm." Vân Quảng Bạch thở dài.

Khương Thiền Y: "Dễ kiếm thì đã không ra giá này rồi."

Vân Quảng Bạch: "... Quả thực rất có lý."

Lại đi thêm hai dặm đường, Khương Thiền Y nói: "Cứ tìm kiếm lung tung như vậy không thể nào có kết quả."

Từ Thanh Thiên: "Khương cô nương có cao kiến gì?"

Vân Quảng Bạch cũng nhìn sang với ánh mắt đầy hy vọng, lại thấy Khương Thiền Y nhìn về phía quán cơm cách đó không xa: "Ăn cơm trước đã."

Vân Quảng Bạch, Từ Thanh Thiên: "..."

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc