Hai bên đường là các cửa hàng lớn nhỏ đủ loại, có những cửa hàng quy mô khá lớn, cũng có những gian hàng đơn sơ trải ra ngay vỉa hè. Đồ bày bán đủ loại, tiếng rao hàng vang lên không dứt bên tai. Nhìn cảnh tượng ấy, đâu còn thấy bóng dáng của những tu sĩ cao cao tại thượng ngày thường, bọn họ lúc này chẳng khác gì phàm nhân thế tục.
Nàng đã từng đọc nguyên tác tiểu thuyết, tất nhiên hiểu rõ Tu Chân Giới khốc liệt thế nào – có rất nhiều tu sĩ vì tranh đoạt tài nguyên mà trở nên ích kỷ, thậm chí tàn nhẫn đến mất cả nhân tính cũng không phải hiếm.
Phần lớn những người bày quán ở đây đều là tán tu trong Sương Mù Tiên Thành, mỗi người có cơ duyên riêng. Một vài món hàng là từ bí cảnh hoặc động phủ cổ tu sĩ thu được nên cũng không thiếu đồ tốt. Còn tìm được món quý hay không, dùng được hay không, thì còn phải xem vận khí và con mắt tinh tường của người mua.
“Tới đây tới đây!”
“Nhìn xem đi! Nhìn một chút thôi! Trận bàn giá rẻ, bán dọn kho đây…”
“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Bán các loại pháp khí giá thấp, mau tay thì còn!”
“Bảo vật trong động phủ của thượng cổ tu sĩ, đào được là đổi đời!”
“Vị đạo hữu kia, chu sa này bán thế nào vậy…”
...
Tiếng rao hàng vang dậy khắp nơi, đủ loại âm thanh chen lẫn, không dứt bên tai. Đan dược, pháp khí, bùa chú, trận bàn, linh dược, pháp bảo, thậm chí là những mảnh tàn phiến cổ xưa... thứ gì cũng có. Hình thù kỳ quái, muôn hình vạn trạng, không thể tưởng tượng nổi. Gần như thứ gì cần cũng đều có.
Mộc Dao hoa mắt chóng mặt, nhìn không xuể, nhưng may mà nàng vẫn nhớ rõ mình ra phố là vì chuyện gì. Mỗi sạp hàng nàng đều xem xét kỹ lưỡng — bởi vì nàng đang tìm một lão giả ăn mặc rách rưới, căn cứ theo miêu tả trong sách mà tìm.
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, chiếc vòng Càn Khôn mà nữ chính có được chính là mua từ một lão tu sĩ ăn mặc lôi thôi bày quán ven đường. Vì vậy nàng không bỏ qua bất cứ gian hàng nào, từng bước dò xét, từng góc từng chỗ đều không bỏ sót, chăm chú tìm kiếm người giống với miêu tả kia.
Mộc Dao đã đi hơn nửa phường thị, người bày quán thì không ít, nhưng chẳng ai hoàn toàn phù hợp với hình ảnh lão giả mà nàng cần tìm. [Chẳng lẽ ta đến sớm quá, hôm nay người đó chưa ra bày quán?] Nàng tiếp tục dò qua mấy quầy hàng nữa nhưng vẫn không có manh mối gì, trong lòng bắt đầu sốt ruột. Nàng lo Lâm Mộc Phỉ – nữ chính – sẽ tìm được chiếc vòng đó trước mình.
Ngay lúc nàng đang nóng lòng như lửa đốt, vừa xoay người lại thì bắt gặp một thân ảnh phía góc đường — chính là một lão giả rách rưới đang ngồi khuất nơi góc ngoặt! Nhìn thấy lão, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng bước đến trước sạp của lão, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát những món bày trên sạp. Trên mặt đất chỉ đơn giản là bày một tấm vải cũ, đặt lộn xộn mấy món đồ hình thù kỳ lạ, đa phần đều xưa cũ, chẳng mấy ai để mắt tới.
Chỉ liếc qua một cái, Mộc Dao lập tức nhìn thấy chiếc vòng đen sì nằm trong góc khuất. Trái tim nàng lập tức thắt lại, căng thẳng đến mức tay cũng run nhẹ. Nhưng nàng cố gắng giữ bình tĩnh, sợ làm lão già sinh nghi. Nàng không vội nhặt lấy chiếc vòng ngay mà giả vờ lựa đồ, đầu tiên cầm lên một quyển sách cũ có tiêu đề “Kỳ sự lục đại lục Huyền Linh”, sau đó mới lặng lẽ cầm lấy chiếc vòng tay kia, rồi ngẩng đầu, giả vờ bình thản hỏi: