Nhất Lộ Thành Tiên: Ký Sự Tu Tiên Của Nữ Phụ

Chương 2

Trước Sau

break
Quả cầu nhỏ kia thấy nàng chưa kịp trở tay, liền thừa thế xông lên cắn thêm phát nữa. Mộc Dao đau tới mức run rẩy, nhưng ngay sau đó nàng cũng nhận ra: thân thể mình – hay đúng hơn là quả cầu sáng này – đã nhỏ lại thấy rõ sau hai cú cắn ấy.

Dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng mách bảo nàng: nếu không muốn biến mất, thì phải cắn lại!

Không chút do dự, Mộc Dao lao thẳng đến cắn trả đối phương một ngụm rồi... nuốt vào.

“Khà! Chẳng có mùi vị gì cả!” – nàng nhăn mặt.

Quả cầu đối diện bị nàng cắn cũng thủng một lỗ, đau đến mức run lên bần bật. Nhưng đồng thời, nàng ta cũng phát hiện ra thân thể mình phồng to ra một chút, liền mừng rỡ ra mặt, chẳng buồn suy nghĩ, lập tức nhào tới cắn trả.

Trong bóng tối mịt mùng, hai quả cầu sáng bắt đầu lao vào cắn xé nhau kịch liệt, không chút nương tay. Kẻ này cắn, kẻ kia trả, đánh nhau như sống còn.

Cuối cùng, sau một hồi “ăn thua đủ”, Mộc Dao thành công nuốt trọn quả cầu đối diện. Nàng cảm thấy thân thể mình lập tức lớn lên rõ rệt. Còn chưa kịp hiểu hết chuyện gì đang diễn ra, một lực hút cực mạnh bất ngờ kéo giật nàng về phía trước, như thể đang bị xé toạc khỏi không gian đó…

Trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn tinh xảo, bé gái năm tuổi chậm rãi mở mắt.

Ánh nhìn đầu tiên là mơ hồ, rồi dần chuyển sang kinh ngạc.

Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên Mộc Dao nhận ra là... mình đang nằm trong một căn phòng cổ kính, bày biện đầy hơi thở xưa cũ. Không có lấy một món đồ hiện đại nào, từ giường tủ đến bàn ghế đều bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tỉ mỉ – chẳng lẽ đang quay phim?

Nhưng không! Quanh đây hoàn toàn không có máy quay, cũng chẳng có ai đóng phim cả.

[Không lẽ có kẻ nào rảnh rỗi đến mức bắt cóc ta đến đây làm trò?]

Quan trọng nhất là — Mộc Dao phát hiện thân thể mình… đã thu nhỏ.

Nàng, một người gần ba mươi tuổi, giờ lại biến thành một đứa bé gái chừng năm tuổi, tay chân nhỏ xíu, làn da trắng bóc.

[Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ta… xuyên không rồi sao?]

Dù trong lòng đầy khiếp sợ, nhưng Mộc Dao lại mau chóng trấn tĩnh. Nàng nhảy xuống giường, chạy tới trước chiếc gương đồng đối diện.

Trong gương là hình ảnh một bé gái năm tuổi xinh như búp bê, làn da trắng ngần, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, hàng mi cong cong, đường nét gương mặt tinh xảo vô cùng.

“Ừm… Nhìn cũng không tệ lắm! Sau này lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân!” – Mộc Dao vừa ngắm vừa thì thầm tự khen.

Dù lòng mơ hồ cảm thấy mình đã thật sự xuyên không, nhưng chuyện huyền huyễn như thế lại xảy ra với mình, Mộc Dao vẫn thấy khó tin vô cùng.

Nàng lập tức mở cửa phòng, hy vọng tìm được chút gì đó thuộc về thế giới hiện đại – một món đồ điện tử, một quyển sách, hay bất cứ thứ gì có thể chứng minh đây chỉ là hoán đổi thân thể chứ không phải xuyên không. Nàng cố tự trấn an: Có khi nào chỉ là mơ hoặc mình đang sống trong một cơ thể khác ở hiện đại thôi?

Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt nàng hiện lên một bé gái khoảng mười một, mười hai tuổi, mặc váy áo màu phấn nhạt theo kiểu cổ trang, hơi giống Hán phục trong phim truyền hình.

Bé gái ấy có vẻ ngoài thanh tú, hai búi tóc hai bên được tết gọn gàng, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc rất lâu. Vừa thấy Mộc Dao tỉnh lại, nàng ta lập tức xúc động đến rưng rưng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc