Nhất Kiến Chung Tình (NP)

Chương 12

Trước Sau

break

Trong quán bar tại thành phố S

“Mình với Chu Thừa An đã chia tay bởi vì chuyện đó. Mặc dù mọi chuyện không phải mình có thể kiểm soát, nhưng suy cho cùng vẫn là do bản thân mình không có điểm mấu chốt. Vì vậy nên mình mới chủ động chia tay."
Chu Tĩnh Hảo: “Chuyện này không phải cậu sai, đây là ngoài ý muốn, thật sự không trách cậu được, mình đã bảo anh trai hỗ trợ điều tra kẻ đứng đằng sau, tuyệt đối không thể bỏ qua cho kẻ đó được."
Thấy Lương Xán chỉ cúi đầu không nói lời nào, rượu một ly lại tiếp một ly, Chu Tĩnh Hảo cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.
Trước kia Lương Xán rất ít khi uống rượu, bởi vì cô cảm thấy rượu rất khó uống, vì sao mà loại đồ uống này lại có nhiều người thích như vậy, nhưng là hiện tại chút rượu này đối với Lương Xán không tính là gì.
Cuối cùng Chu Tĩnh Hảo thấy Lương Xán đã uống đến bất tỉnh nhân sự, đỡ lấy Lương Xán miễn cưỡng đứng lên rồi rời khỏi quán Bar.
Ở cửa quán Bar bỗng nhiên xuất hiện một đám người, người đàn ông đi đầu nhìn chằm chằm vào Lương Xán, Chu Tĩnh Hảo bước nhanh hơn, một thoáng đã bắt đầu mất sức. Người đàn ông kia mở miệng hỏi: "Cô là bạn của Lương Xán?"
“Có việc gì?” Chu Tĩnh Hảo không trực tiếp trả lời hắn, cô đánh giá người này một phen, quần áo khéo léo, vóc dáng rất cao, bộ dáng chỉ trên dưới 30 tuổi, trong đầu Chu Tĩnh Hảo cố gắng nhớ lại một chút, phát hiện hình như cô không quen biết người này, chỉ là có một chút quen mắt, nhưng cô cũng uống rượu, thật sự nghĩ không ra.
Người đàn ông duỗi tay nắm lấy cằm Lương Xán, khiến cô ngẩng đầu lên. Lương Xán đầu óc đã mơ hồ liền đẩy tay hắn ra.
Ngoài ý muốn phát sinh như vậy mà người đàn ông kia lập tức nắm lấy tay Lương Xán kéo cả người cô về phía mình. Chu Tĩnh Hảo không hề có phòng bị gì, cứ như vậy nhìn hắn đem Lương Xán ra ngoài, lúc đi hắn ta chỉ để lại một câu: "Tôi là Trình Nghiệp, tôi sẽ không tổn thương cô ấy, cô yên tâm."
Chu Tĩnh Hảo có chút phát ngốc, Trình Nghiệp không phải cái tên bị người khác tính kế rồi phát sinh quan hệ với Lương Xán hay sao? Hơn nữa, hắn còn có một thân phận khác, là bạn trai cũ của Lương Xán.
Đợi đến khi Chu Tĩnh Hảo phản ứng lại, Trình Nghiệp đã ôm Lương Xán mang vào trong xe. Cô muốn chạy lên ngăn cản nhưng lại bị người bên phía Trình Nghiệp ngăn lại. Chu Tĩnh Hảo sắp phát điên rồi, cô lập tức gọi điện thoại cho Chu Thừa An.
Chu Thừa An nhận được điện thoại của Chu Tĩnh Hảo là lúc tan tầm, hắn đang ở bãi đỗ xe.
"Cô nói cái gì?"
“Lương Xán vừa mới bị Trình Nghiệp bắt đi, tôi vừa mới bắt taxi đuổi theo hai người bọn họ. Hắn lái xe vào khách sạn Tần Hợp."
“Cô đi theo bọn họ, tôi lập tức đến đó.”
Khi Chu Thừa An lái xe đến, Chu Tĩnh Hảo vẫn đang nôn nóng đứng ở đại sảnh. Vừa nhìn thấy Chu Thừa An cô liền nói: "Bọn họ ở tầng 15, tôi vừa lên đó gõ cửa từng phòng một, vẫn không thấy. Có năm phòng không có người đáp lại. Nhưng lúc đó tôi bị bảo an phát hiện rồi kéo xuống đây."
Chu Thừa An không nói hai lời mang theo bảo tiêu lên tầng 15. Bảo an của khách sạn đều đã hơn bốn mươi tuổi, chưa từng nhìn thấy người nào khí thế mạnh mẽ đến như vậy, thực sự đem họ dọa mất mật, muốn ngăn cản hắn nhưng lại không dám.
Lương Xán bị Trình Nghiệp đưa tới khách sạn. Mới vừa đem cô đặt ở trên giường, Lương Xán liền muốn nôn, Trình Nghiệp chỉ có thể ôm cô vào toilet, sau khi cô nôn mửa một trận, Trình Nghiệp lại bế cô lên giường, chưa được một lúc cô đã ngủ rồi."
Trình Nghiệp ngồi ở mép giường Lương Xán, không thể không cảm thán, đêm hôm đó vẫn luôn khiến hắn khó quên, tuy hắn bị hạ dược, nhưng bộ dáng mê người cùng những tiếng rêи ɾỉ của cô làm hắn mê luyến. Hôm nay thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, hai mắt mê ly lại khiến hắn nhớ lại buổi tối hôm đó. Cho nên hắn mới mang cô tới đây. Hắn biết bạn trai hiện tại của cô là Chu Thừa An, nhưng vì cô, hắn cũng không ngại cùng Chu Thừa An đối đầu.
Nhìn Lương Xán ngoan ngoãn nằm trên giường, Trình Nghiệp cầm lòng không đậu cúi người hôn lên môi cô, cảm xúc vẫn mềm mại như vậy. Bàn tay hắn xâm nhập vào bên trong quần áo cô, khi chạm đên nơi ren mỏng đang bao trùm trên ngực khiến hắn càng thêm kích động.
Lương Xán không biết mở mắt từ khi nào, nhìn người đàn ông đang hôn lên tay cô, còn xâm nhập vào bên trong khiến cô sợ tới mức tỉnh rượu hơn phân nửa. Cô dùng sức đẩy hắn ra mới thấy rõ người kia là Trình Nghiệp.
Lương Xán trực tiếp nhảy xuống giường, chạy đến ven tường cảnh giác nhìn Trình Nghiệp, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cô lại bị người khác hạ dược?" Nhưng Lương Xán cẩn thận ngẫm lại, giống như có gì đó không đúng, thân thể cô không có điều gì khác thường, mà Trình Nghiệp thoạt nhìn cũng thực bình thường.
“Tại sao tôi lại ở đây?" Lương Xán biết trước mắt cô chỉ có thể hỏi hắn.
“Là tôi mang em tới đây."
"Anh muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn cùng em ôn lại sự việc buổi tối hôm đó."
“Biến thái.”
"Tôi vừa nhìn thấy em là liền nhớ lại, vừa nghĩ đến... Nghĩ một chút... Như thế nào là biến thái? Đó chỉ là phản ứng sinh lí bình thường mà thôi."
Nghĩ đến ngày đó, sắc mặt Lương Xán mỗi lúc một đỏ.
Lương Xán còn muốn mắng hắn nhưng người đàn ông đã đi đến chỗ cô. Hai tay hắn gắt gao ôm lấy thân người Lương Xán rồi cúi xuống ngậm lấy cánh môi cô.
Sắc mặt Lương Xán thay đổi, tay cô bị hắn kiềm chế không thể động đậy, cô liền dùng chân đá hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể đả động đến hắn.
Hắn càng thêm dùng sắc thâm nhập. Trên môi Lương Xán đã cảm thấy có chút đau rát, cô bất chấp, dùng sức cắn hắn. Trình Nghiệp vì bị đau mà buông môi cô.
Hành động vừa rồi của Lương Xán giống như đã chọc giận hắn. Trình Nghiệp vòng hai tay cô ra phía sau, dừng một bàn tay chế trụ, một tay khác nhéo lấy quai hàm cô.
Đầu lưỡi hắn xâm nhập vào trong miệng Lương Xán, câu lấy cái lưỡi mềm mại của cô không ngừng đây dưa.
Cuối cùng khi xương quai hàm Lương Xán bị niết đến phát đau, người đàn ông kia mới buông tay, nhưng môi hắn vẫn tiếp tục dán lên môi cô, thấy Lương Xán không hề đáp lại. Trình Nghiệp dừng lại nhìn cô: "Không thích sao? Nhưng mà tôi lại có chút thích em rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Anh mau thả tôi ra. Nếu không anh trai tôi nhất định sẽ không tha cho anh."
"Anh trai em? Tôi không sợ hắn, sao không nói là bạn trai em? Chẳng lẽ hai người chia tay rồi?"
Thấy biểu tình của cô, Trình Nghiệp liền biết hắn đoán đúng rồi. Cô và Chu Thừa An chắc chắn đã chia tay.
“Cô nhóc à, em thấy tôi thế nào?”
“Không cần, lão nam nhân, không biết xấu hổ, biến thái, lão sắc quỷ.”
"Sao lúc trước em không chê tôi già? Hơn nữa nói tôi già cũng không già, ngày đó ở trên giường không phải em đã kiểm chứng rồi hay sao?" Vừa dứt lời hắn liền cúi xuống dùng sức hôn cô. Lần này Lương Xán không phản kháng bởi vì cô không muốn tiếp tục bị hắn nhéo quai hàm, cảm giác kia thực sự rất khó chịu.
Hắn hôn cô một hồi nhưng vẫn không thỏa mãn, bắt đầu thổi khí bên tai cô, như xa như gần. Mặt Lương Xán lập tức đỏ bừng như lửa đốt, người đàn ông giống như đã phát hiện ra nơi mẫn cảm trên người cô, càng thêm ra sức trêu chọc, hơi thở nóng bỏng thổi vào trong tai cô. Bên trong một trận cảm giác tê dại mà loại cảm giác tê dại này còn dùng tốc độ nhanh nhất lan ra toàn thân khiến cả người cô bỗng mềm như bông, không còn chút sức lực
Đột nhiên cửa phòng truyền đến tiếng vang lớn, giống như có người đang đá cửa, rồi sau đó liền nghe được tiếng Chu Thừa An gọi tên cô. Trình Nghiệp chỉ có thể buông Lương Xán ra, bước đến mở cửa.
Cửa vừa được mở liền trực tiếp nghênh đón một quyền, sắc mặt Chu Thừa An xanh mét. Khi nhìn thấy Lương Xán vẫn bình yên vô sự, hắn lại xoay người, tiếp tục đánh Trình Nghiệp. Quyền thứ nhất vì Trình Nghiệp không hề chuẩn bị, quyền thứ hai này liền bị hắn chắn lại. Cứ như vậy mà hai người tiếp tục đánh không ngừng.
Lương Xán không nói gì, xoay người chạy đi. Thực ra cô cũng muốn can ngăn hai người họ, nhưng với thân thể này của cô nếu xen vào cũng chỉ có thể bị đánh. Chu Tĩnh Hảo lập tức theo sau Lương Xán đi ra ngoài. Cuối cùng vẫn là nhờ bảo tiêu nhắc nhở: "Chu tổng, Lương ŧıểυ thư đã đi rồi."
Nghe được bảo tiêu nói, hai người liền tách ra, “Xán Xán là người của tôi, Trình Nghiệp anh đừng bao giờ nghĩ có ý đồ với cô ấy."
"Ồ, theo tôi được biết Lương Xán đã cùng Chu tổng đây chia tay rồi thì phải."
"Chuyện đó không liên quan tới anh."
"Cho dù hai người đã kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, huống chi cậu và cô ấy đã chia tay"
Nói xong câu đó Trình Nghiệp cũng không thèm nhìn hắn một cái liền cất bước đi ra ngoài.
Chu Thừa An cũng không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa, lập tức ra khỏi khách sạn, chạy khắp nơi tìm kiếm Lương Xán.
bên ngoài khách sạn có một cái quảng trường, hắn lập tức thấy Lương Xán cùng Chu Tĩnh Hảo đang ngồi ở đó.
"Để tôi gọi bảo tiêu đưa cô trở về." Lời này là nói với Chu Tĩnh Hảo
Chu Tĩnh Hảo cùng Lương Xán nói vài câu rồi rời đi.
"Xán Xán! Tôi đưa em về." Chu Thừa An tận lực thu liễm cảm xúc của hắn.
“Không cần đâu, tự em có thể về được."
"Sao có thể muốn chia tay với tôi? Hiện tại ngay cả xe tôi em cũng không muốn ngồi?"
“Không có! Anh không hề sai. Chỉ là hiện tại chúng ta đã chia tay rồi."
Sắc mặt Chu Thừa An càn thêm khó coi, giống như bị những lời vừa rồi của cô chọc giận. Hắn liền kéo lấy tay Lương Xán, đem cô về nhà mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc