Lúc này Đường đại thiếu gia cuối cùng đã thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn kêu "Anh Xuyên, anh Xuyên" không ngừng rồi cúi xuống hôn hôn La ŧıểυ Xuyên còn đang thất thần.
"Lăn xuống đi... nặng chết..." La ŧıểυ Xuyên chóng mặt, cảm giác yếu ớt sau cao trào khiến y nói chuyện cũng sợ mệt.
"A!" Đường Lẫm nằm dịch sang bên cạnh, thuận thế ôm y kéo lên, hai người lập tức đổi sang tư thế La ŧıểυ Xuyên nằm úp sấp trên người hắn, hắn nhẹ nhàng xoa xoa sống lưng còn đang run rẩy của đối phương.
Tính khí vẫn đang nằm yên trong cơ thể của người kia vì động tác lớn mà trượt qua trượt lại hai lần khiến La ŧıểυ Xuyên thở gấp một tiếng, mặt sau lại căng lên.
"... Anh Xuyên, anh như vậy em kìm nén không được."
"Cậu! A... lấy ra... nhanh một chút!"
Đường Lẫm thấy y hơi nổi nóng liền đem thứ kia rút ra, vốn hắn không định làm tiếp nhưng mà không biết là vô tình hay cố ý, tốc độ rút ra tính khí vô cùng chậm chạp, cứ như là cố tình trêu chọc vách tường mẫn cảm, thật vất vả mới rút ra tới miệng huyệt còn nghe thấy tiếng nước phát ra nhóp nhép.
La ŧıểυ Xuyên cố gắng cắn chặt răng mới không rêи ɾỉ thành tiếng, ai biết đồ vật kia vừa ra khỏi cơ thể, chất lỏng bị giữ lại bên trong liền một mạch tuôn ra, cho dù y có liều mạng mà co chặt mặt sau thì chúng vẫn theo bắp đùi chảy xuống, rốt cục không nhịn được - y rên lên một tiếng, y giật mình xấu hổ ngậm miệng lại rồi như hờn dỗi mà cắn thật mạnh vào xương quai xanh người dưới thân.
Đường Lẫm "tê" một tiếng, bất đắc dĩ nằm im để y trút giận, chờ tới khi y nới lỏng miệng hắn mới đem người đặt ngang xuống rồi với tay bật chiếc đèn nhỏ trên đầu giường.
Ánh đèn đột nhiên sáng chói khiến La ŧıểυ Xuyên theo bản năng giơ tay lên che mắt, câu "Làm gì" còn chưa kịp thốt ra, y đã cảm thấy hai chân mình bị tách ra, sau đó có một ngón tay luồn vào ŧıểυ huyệt.
"Ưm...? Đợi, đợi đã!"
"Em không làm, chỉ lấy thứ bên trong ra thôi, để lại sẽ không tốt."
La ŧıểυ Xuyên lúc đầu còn sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì đơn giản không đem tay hắn hất ra nữa, giọng trầm trầm "ừm" một tiếng, hai tai lập tức đỏ lên.
Bởi vì lúc nãy làm quá mãnh liệt, ŧıểυ huyệt bị ma sát đến sưng đỏ bây giờ còn đang hé miệng, sắc thịt hồng hồng hơi lộ ra, theo sự đè ép của vách tường mà không ngừng chảy ra từng dòng dịch trắng. Đường Lẫm nhìn đến ngẩn ngơ, hô hấp không tự chủ nặng dần, hắn hận không thể vọt vào ngay lập tức, nóng bỏng, dồn dập, còn có vận động co rút ngọ nguậy mãnh liệt rồi... hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Trong lúc đầu hắn đang tràn đầy hình ảnh diễm lệ tươi đẹp thì phía dưới đột nhiên bị đạp trúng, hắn đau đớn kêu to một tiếng.
"Không phải cậu nói là không làm sao? Thứ kia còn có tinh thần nhỉ, để tôi giúp cậu giảm nhiệt được chứ?" La ŧıểυ Xuyên trừng mắt, chân tăng thêm chút lực.
"Tê, anh Xuyên, đừng đạp nữa, đau... a~"
Ý thức được đối phương đang rêи ɾỉ, La ŧıểυ Xuyên nổi giận tới mức thực sự muốn đá một cước khiến hắn đời này không cứng lên nổi nữa, nhưng vừa thấy vẻ mặt đáng thương của đối phương thì lại mềm lòng, y nghiêng đầu sang chỗ khác tùy ý để đối phương tiếp tục tách hai chân mình ra.
Thật vất vả đem thứ bên trong lấy hết, Đường Lẫm lại vào WC bê chậu nước ra lau chùi cơ thể của cả hai. Lúc này La ŧıểυ Xuyên đã mơ màng ngủ, thân thể mềm nhũn mặc cho Đường Lẫm lăn qua lộn lại, chờ tới khi hắn lấy ga trải giường đổi xong thì y cũng đã ngủ say sưa.
"Anh Xuyên? Anh Xuyên..." Đường Lẫm nhẹ giọng kêu hai tiếng, thấy y đã ngủ say, liền ở trên môi y mổ nhẹ hai cái rồi nằm xuống rồi kéo tay y vòng lên eo mình.
Độ ấm trong lồng ngực đã lâu chưa được cảm thụ khiến hắn vô cùng an tâm, hắn đã từng suýt đánh mất người đàn ông này vĩnh viễn mà bây giờ y lại lần nữa ở bên cạnh, không phải ảo giác cũng không phải nằm mơ, tâm trạng mất đi rồi tìm lại được quả thực khiến hắn vui sướиɠ đến trái tim cũng đau xót. Hắn muốn yêu y, thương y, bảo vệ y, đem hết thảy nhu tình mật ý đều tặng cho y, chỉ đơn giản vì người này là bảo bối quan trọng nhất cuộc đời.
Trong giấc mộng La ŧıểυ Xuyên bị ôm đến thở không nổi, y cau mày làu bàu hai tiếng, sau đó rúc vào gáy hắn tìm một vị trí thoải mái rồi lại ngủ thiếp đi.
"Đường Lẫm... tên nhóc thối..."
Đường Lẫm sững sờ rồi lập tức nhếch khoé môi, trong đêm tối hắn cười lên thật dịu dàng.
"A, đừng đánh nữa anh Xuyên! Đau..."
"Cmn cậu cũng biết đau? Hôm qua làm hỏng công tắc điện tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu. Giờ thì biến mau!"
"Vậy em giúp anh sửa nha... Em còn học được cách thông đường ống nước và bồn cầu..."
"Dù cậu học được cả cách xây nhà tôi cũng không thèm quan tâm!"
"... Em sẽ không học xây nhà..."
Một buổi sáng sớm nào đó những người sống bên trong hẻm nhỏ chợt nghe thấy tiếng hai người đàn ông tranh cãi vang lên, nói là tranh cãi nhưng thật ra là một người đang nổi giận còn người kia thì cố gắng lấy lòng.
"Chậc chậc..." bà hàng xóm chẹp chẹp miệng, tiếp tục nghe ngóng, nam nhân kia gãi gãi đầu rồi có chút lúng túng khoác lại chiếc áo, đứng tại chỗ một chút sau đó len lén chạy đến cửa sổ WC ở lầu một, hướng vào bên trong hô vài câu gì đó.
Hả? Nói cái gì thế nhỉ? Bà lão vểnh tai lên, nhưng cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ thấy mấy tiếng "anh Xuyên", "em sai rồi", "lần sau nhẹ chút", tiếp đó từ cửa sổ bỗng bay vèo tới một chiếc lọ, nam nhân vội né ra, sau đó lại bay ra một cái gối nện trúng vào mặt nam nhân.
Bà lão lắc đầu liên tục, biểu thị đồ đạc mà đem chà đạp như thế thật sự là lãng phí, đám trẻ bây giờ yêu với chả đương...
Nam nhân bướng bỉnh đứng trước cửa sổ một lúc mới chịu rời đi, tay vẫn ôm lấy cái gối, vừa bước được mấy bước đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy bà thì sửng sốt, rất nhanh hắn cười trừ rồi phất phất tay với bà.
Lúc này bà lão đã sợ đến mức rơi cả cặp kính xuống, bà nghĩ thầm thật là xui xẻo đang nhìn lén thì bị tóm gọn, chẳng phải cái mặt già nua này cũng vứt hết rồi sao? Nhưng mà, ừ, thằng nhóc này quả thật vừa đẹp trai lại còn đáng yêu...
Mà người trong cuộc ở lầu một, rốt cục sau khi đánh đuổi được người trong cuộc khác mới cong cái mông một cách không được tự nhiên mà leo lên giường, kết quả vừa chỉnh chỉnh lại tấm chăn thì ngửi được một mùi dâm mỹ, y tức giận đá luôn tấm chăn xuống giường.