"Cậu còn chưa cút xuống!" nhịp tim kịch liệt rốt cục bình ổn trở lại, La ŧıểυ Xuyên đẩy Đường Khả đang áp trên thân y, cả người toàn mồ hôi, ướt nhèm nhẹp rất khó chịu.
Đường Khả lười biếng "ưm" một tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo chút thoả mãn, đợi tới lúc La ŧıểυ Xuyên đẩy hắn thêm lần nữa, hắn mới hơi nâng người lên, thế nhưng lại sáp đến gần hôn đối phương.
Trải qua một lần như vậy, hiện tại hắn đúng là có chút kinh nghiệm, một phát chính xác nhắm trúng miệng đối phương, thay đổi góc độ đưa đầu lưỡi vào, lưỡi đối phương trốn đến nơi nào, hắn liền đuổi tới nơi đó, sau khi chạm tới thì nhẹ nhàng mυ"ŧ một ngụm, dây dưa. Hắn thích nhìn La ŧıểυ Xuyên bị hôn đến khó thở mà hổn hển, gấp gáp, còn có chút nước trong suốt chảy xuống khóe miệng, cuối cùng không thể không dùng lưỡi đáp lại nụ hôn của hắn.
La ŧıểυ Xuyên vừa bắt đầu còn "A ô" vỗ hắn mấy phát, nhưng bị Đường Khả nồng nhiệt mυ"ŧ lấy, da đầu y liền tê dại, hơn nữa tên ngốc này dường như đối với chỗ nhạy cảm nào trên cơ thể y cũng đều nắm bắt rất rõ, cho nên mỗi lần y cố gắng giãy ra, hắn lại dùng đôi bàn tay có chút thô ráp vuốt ve vùng eo và ngực – hai nơi mẫn cảm nhất của y.
Chẳng lẽ nam nhân trong lĩnh vực này đều tự có thiên phú? Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể học nhanh hơn ăn cướp như vậy ư?
Miệng vừa được giải thoát, La ŧıểυ Xuyên liền chửi ầm lên: "Cmn cậu còn dám sờ loạn thử xem! Tôi đánh chết cậu có tin hay không? Cậu... a! Đồ vô sỉ...!"
Đột nhiên y thở gấp một tiếng, run rẩy co người.
Đường Khả xoa cái hạt mềm mềm đang dần cứng lên trong lòng bàn tay, đầu chôn ở cần cổ y, lưỡi khẽ rà trên làn da run rẩy, mở miệng – giọng hàm hồ: "Hiện tại anh đánh không lại tôi."
"A, được... cậu, cậu nhớ kỹ cho tôi! Chờ ngày mai...ha..." La ŧıểυ Xuyên than nhẹ một tiếng, vì nam nhân kia lý sự xong liền cúi xuống ngậm đầu nhũ sưng đỏ của y mà day cắn.
Hạt nhỏ vừa nãy đã bị xoa nắn đến sắp rách, lại bị khoang miệng ấm áp trơn trợt ngậm lấy khiến y không phân biệt rõ cảm giác là đau hay thoải mái, đầu nhũ sung huyết bị lưỡi rà qua rà lại đến quá mức chịu đựng.
"A..." Y khó nhịn - ngẩng đầu, hạ thân trong tay Đường Khả ưỡn lên, tính khí nhỏ ra một chút dịch thể, có cảm giác thoải mái hơn nhưng dường như không đủ, thân thể lại càng trở nên khao khát.
Đường Khả đem hạt thịt nho nhỏ trong miệng mυ"ŧ đến vang vọng, trêu đùa xong một viên này rồi lại đi trêu chọc viên còn lại, chờ đến khi hắn tận hứng, mới hài lòng ngẩng đầu lên.
Lúc này eo La ŧıểυ Xuyên đã hoàn toàn mềm nhũn, mắt mông lung, y hung hăng thúc giục động tác của hắn nhanh hơn một chút.
Hắn cởi quần nhỏ của La ŧıểυ Xuyên, đem hai chân y tách ra, ánh đèn mỏng manh chiếu vào trong chăn, hắn nhìn thấy nơi thầm kín giữa hai chân đối phương, tính khí đã cương, hai quả cầu phồng lên, xuống dưới nữa có một ít sợi nhỏ, sau đó là...
Hắn đưa tay sờ lên huyệt khẩu bởi vì thân thể y thả lỏng mà có chút mở ra, một đốt ngón tay cứ tự nhiên như vậy - đi vào.
La ŧıểυ Xuyên cứng người, huyệt khẩu cũng theo đó co rụt lại, ép ngón tay của hắn ra ngoài. Đôi mắt mông lung, y cho Đường Khả một cước: "Cậu làm trò gì đấy?"
Đường Khả hoàn hồn, một lần nữa đè lên thân La ŧıểυ Xuyên, không rõ là biết hay không biết, hắn thuận thế cầm chân của y kéo về hai hướng khiến phía dưới mở ra càng rộng, cả thân mình lập tức chen vào.
La ŧıểυ Xuyên cảm thấy tư thế này rất lạ, thực sự khó chịu vô cùng, nhưng hạ thân được chăm sóc, hồn liền tiêu tán mất, y thở gấp theo động tác của đối phương, đôi lúc còn thấy rất thoải mái mà đưa chân cọ cọ lên người Đường Khả.
Đường Khả vuốt ve tính khí của y, động tác mạnh bạo khiến La ŧıểυ Xuyên có chút đau đớn, hai người vừa mới bắn qua một lần, nhưng hiện tại vẫn chưa chịu dừng lại, cọ qua lại nửa ngày ga trải giường dưới thân đã nhăn nhúm một mảng lớn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gõ trống thu binh, trái lại họ càng cảm thấy khao khát nhau hơn.
Đặc biệt là La ŧıểυ Xuyên, bị trêu chọc lâu như vậy, vật lửa nóng trở nên cực kỳ mẫn cảm, đụng vào liền co giật, mà đã cọ ra lửa rồi thì muốn tránh cũng không thoát, y bị Đường Khả đè chặt xuống.
"A! Đừng... Đường Khả! Đừng cử động... a, đừng...!"
Lúc này mắt Đường Khả đã đỏ lên, một câu nói cũng nghe không vào, nếu bảo hắn ngừng cử động thì thật có lỗi. Hắn nâng mông La ŧıểυ Xuyên lên, để cho tính khí mình tiến vào hai cánh mông, nhanh chóng ma sát, có mấy lần chuyển động nhanh đến mức sắp ra, hắn cũng mặc kệ, vẫn đẩy loạn ở bắp đùi trong của đối phương.
La ŧıểυ Xuyên bị làm tới rung xóc cả người, chân mở rộng, rêи ɾỉ kêu, mỗi khi bị đẩy một cái, tính khí đều run lên - nhỏ xuống một hai giọt chất lỏng trong suốt, qua một hồi đã lưu lại trên bụng một mảnh ướt át.
Mãi đến tận lúc phía dưới cảm nhận một trận đau nhói, y mới ý thức có điều không đúng, nhưng đã muộn.
Đường Khả kỳ thực cũng không biết cái chỗ đó có thể đâm vào, chỉ là khi hắn nhìn thấy thì trong lòng có chút để ý, ở nơi kia vô tình đẩy đến đẩy đi, thế mà phần đầu tự nhiên lọt vào. Nhưng cho dù chỉ là phần đầu, hắn cũng cảm thấy sống lưng mình run rẩy tê dại.
"Đường Khả!!!" Rốt cục đã biết vừa xảy ra chuyện gì La ŧıểυ Xuyên liền rống to, thân thể vốn đang thả lỏng nên không đau, hiện tại vừa căng lên thì phía dưới giống như bị xé rách, từng trận đau đớn lan toả khắp người.
Đường Khả tỉnh táo lại một chút, hắn nắm lấy vật nam tính của mình đem nó ấn vào, cánh tay lập tức bị giữ chặt.
"Cmn cậu lấy ra ngay!" La ŧıểυ Xuyên tức giận hầm hừ, mắt có chút ướt, chỗ kia không phải dùng để làm chuyện đó, vốn dĩ rất yếu đuối, sao chịu được bị đối xử như vậy, "... đau..."
Đường Khả nhìn sắc mặt y rất khó coi, cũng không dám di chuyển, nhưng phần đầu bị giữ lại ở bên trong, cảm giác như muốn đòi mạng, hắn đưa tay nắm chặt vật kia của La ŧıểυ Xuyên đã có chút mềm xuống mà vuốt ve, tay còn lại dùng chút dịch trơn trượt trên bụng mà xoa nhẹ xung quanh huyệt khẩu, cũng không biết học được từ đâu.
La ŧıểυ Xuyên tận lực thả lỏng thân thể, y vốn tưởng rằng đối phương sẽ đem thứ hỗn đản từ trong thân thể mình rút ra, nhưng ai biết Đường Khả làm huyệt khẩu mềm mại, hoá ra là để ấn thêm vào một đoạn ngắn nữa.
"Đau!!!" Y quát to một tiếng, thầm nghĩ một phát bóp chết Đường Khả ngay lập tức.
Mà Đường Khả bị ấm áp bao lấy, hắn chỉ cảm thấy điên cuồng, tựa hồ máu toàn thân và giác quan đều tụ xuống nơi hai người đang tiếp xúc, xuất phát từ bản năng, hắn chậm rãi di chuyển eo.
Đây là cơ thể anh Xuyên, mà giờ khắc này mình đang ở trong cơ thể ấy, bọn họ kết hợp với nhau, trở thành một phần của nhau.
Nghĩ tới điều đó khiến Đường Khả kích động, cho dù chỉ đi vào có một phần ba, hắn cũng chầm chậm mà kiên định – vừa tiếp tục đẩy, vừa cúi người mυ"ŧ lên tai La ŧıểυ Xuyên.
La ŧıểυ Xuyên còn đang nổi nóng, hai lần tránh không được liền đơn giản mặc kệ hắn, phía sau bị ra vào nhiều lần lại làm cho y xấu hổ, đôi tay nắm chặt, run rẩy. Hình dạng thứ kia của Đường Khả, chỗ to chỗ nhỏ, chỗ nổi gân xanh, còn có chất lỏng tràn ra khi đi vào cơ thể y thì - rõ rõ ràng ràng đều cảm thụ được.
Thậm chí y còn hình dung được phía sau mình bị nhồi đến mức mở rộng ra bao nhiêu.
La ŧıểυ Xuyên không nhịn được than một tiếng, phía dưới liền co lại, y nhất thời thẹn đỏ mặt. Căn bản y không có cách nào ngăn cản cảm xúc của mình, mắt nhắm chặt, trong đầu đều là hình ảnh nơi hai người gắn bó chặt chẽ kia.
Đường Khả dừng một chút, hô hấp nặng nề: "Anh Xuyên... bên trong anh... động đậy..."
Không chờ La ŧıểυ Xuyên đáp lại, hắn tiếp tục đẩy sâu vào, lần này khá tàn nhẫn, chỉ còn dư lại gốc ở bên ngoài.
Huyệt khẩu ấm áp ôm siết lấy tính khí khiến hắn cũng không còn cách nào nhẫn nại, huống chi bên trong tràng đa͙σ còn đang không ngừng co rút như khiêu khích, hắn cẩn thận ôm chặt người ở dưới thân, rồi tăng nhanh tốc độ. Dần dần thứ kia không chút lưu tình - đỉnh mạnh vào nơi đóng chặt, đem huyệt khẩu mềm mại hết đóng vào lại mở ra.
"A a...cmn cậu, a... đau..." La ŧıểυ Xuyên gào lên đau đớn, từng khớp ngón tay nắm chặt tấm chăn trở nên trắng bệch. Rõ ràng là đau, nhưng cũng không biết từ điểm nào cuối cùng cũng sinh ra cảm giác thoải mái, khiến phía trước không ngừng tràn ra chất lỏng, phía sau nương theo tiết tấu ra vào của thứ đồ vật kia mà từ căng chặt dần dần buông lỏng.
Nếu trong hoàn cảnh bình thường, khẳng định Đường Khả không nỡ, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy trong mình có một cây đuốc càng đốt càng cháy lớn, vật cứng ở hạ thân giống như không có gì khống chế cứ liều mạng xông tới, hận không thể vùi cả cây cả gốc vào trong thân La ŧıểυ Xuyên, đem y làm tới chết.
Hắn nắm tóc La ŧıểυ Xuyên, đem đầu y ngẩng lên một chút, sau đó hừ nhẹ một tiếng rồi qua lớp mồ hôi mỏng trên cổ nặng nề cắn một cái, đồng thời hạ thân mạnh mẽ đỉnh lên, đem cả khúc hoàn toàn tiến vào trong cơ thể La ŧıểυ Xuyên.
La ŧıểυ Xuyên kêu to một tiếng, trên cổ bị cắn ra vết máu, cúc huyệt phía sau không biết là bởi vì đau đớn hay thoải mái mà liên tục co ra rụt vào.
Đường Khả quả thực làm đến không biết trời đất, tính khí bị thu lại sau cao trào lại nảy lên hai lần vì phấn khích, thật nhanh đi sâu vào tràng đa͙σ trơn trợt rồi mới chịu lui ra, đem theo chất lỏng không biết của hắn hay là của La ŧıểυ Xuyên, trong lúc đi ra còn vang lên âm thanh ma sát của xác thịt.
"Không... A a... Đồ ngốc! Đồ vô lại! Ha... " La ŧıểυ Xuyên mắng đến khó thở, âm thanh cuối cùng đột nhiên biến đổi, mơ hồ như khóc nức nở, không biết là y đã bị trôi dạt tới nơi nào, thân thể như bị nghiền nát, y cầu cứu ôm chặt Đường Khả, miệng huyệt phía dưới vốn đang yên tĩnh bỗng kẹp chặt, chặt đến nỗi cái đồ vật kia chưa kịp rút hết ra lại như phát điên – tiếp tục xông vào.
"Anh Xuyên... anh Xuyên... thật thích anh... Chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau có được hay không?"
"A..."
Đường Khả thấy y không trả lời, càng dùng sức mà nhấn, một trận nghiền ép lên điểm mẫn cảm của y, bàn tay không thành thật đưa xuống nắm lấy đầu thứ sung huyết.
La ŧıểυ Xuyên kêu to, hai chân quấn chặt lấy eo hắn không cho hắn nhúc nhích.
"Anh Xuyên... mau nói, anh có thích tôi hay không?"
La ŧıểυ Xuyên nức nở, hung hăng gật đầu: "... A a đừng cử động! Thích! Tôi cmn cũng yêu thích cậu!! A!!"
Cao trào phảng phất giống như thủy triều, nhấn chìm y một hồi, dường như kề sát tử vong chính là vui sướиɠ, khiến trái tim của y sắp chịu không nổi, chờ cho tới khi y hoàn hồn, hậu huyệt đã đang tự co rút loại bỏ chất dịch ra khỏi cơ thể. Thời điểm Đường Khả đã làm gì tất thảy y đều nhớ không rõ.
Y mệt đến đầu ngón tay không muốn động đậy, nhịn mãi đến tận lúc thực sự không chịu được cảm giác chất lỏng ướt át trên làn da, mới nhổm người lên mở cánh tủ đầu giường lấy ra hai cái khăn giấy xoa lên mặt sau.
"Anh Xuyên..." Đường Khả làm xong chuyện xấu, lá gan hổ lập tức thu về thành chuột, cẩn thận từng chút giúp La ŧıểυ Xuyên đồng thời lấy khăn lau sạch chất lỏng trên giường và trên hai người bọn họ, sau đó hắn ôm eo y thật chặt: "Anh Xuyên... tôi thích anh, anh đừng không để ý tới tôi... Tôi cũng để cho anh làm một lần có được không?"
La ŧıểυ Xuyên liếc mắt nhìn hắn, không chút do dự giáng xuống một cái tát, cái gì cũng không biết nhưng thực ra rõ đến tường tận, thật cmn pháo tiền mã hậu!
(Pháo tiền mã hậu: thuật ngữ sử dụng trong cờ tướng, dùng hai quân Mã và Pháo để xây dựng nước cờ chiếu tướng đối phương, khiến đối phương rơi vào thế bí, ý là hiện tại La ŧıểυ Xuyên có muốn đè lại Đường Khả cũng không có sức mà đè)
Đường Khả bị đánh cũng không cảm thấy oan ức, trái lại vui cười hớn hở đem La ŧıểυ Xuyên giam trong lồng ngực của mình, đối phương đánh hắn, vậy tức là đã tha thứ cho hắn.
Hồi lâu sau, La ŧıểυ Xuyên mới thở dài một hơi: "Ngủ đi."