"Phắc! Cậu định làm gì?" La ŧıểυ Xuyên rống lên, đẩy Đường Khả ra, không khí lạnh lập tức ùa vào trong chăn khiến y rùng mình, lửa nóng trên người cũng bị thổi tan bớt.
Đường Khả còn đang bị giam cầm trong thứ cảm xúc mãnh liệt kia, hắn vạn phần không hiểu vì sao mình lại bị đẩy ra, đôi mắt mê man ướt át, ngơ ngác nhìn La ŧıểυ Xuyên, muốn đưa tay ôm lấy y cho ấm nhưng lại sợ hãi ánh mắt khủng bố kia.
"Anh Xuyên..."
"Đừng gọi tên tôi!" La ŧıểυ Xuyên trừng mắt, trong lòng bối rối, suy nghĩ trở nên mơ hồ. Y cũng không rõ Đường Khả đang nghĩ gì, y biết mình yêu thích Đường Khả, nhưng cái "yêu thích" này bao hàm quá nhiều loại tình cảm, trong đó có không nỡ, có thương tiếc, cũng có thứ ái tình vừa mới nẩy mầm trong cơn tỉnh tỉnh mê mê kia, nhưng mặc kệ là thứ tình cảm nào, y đều không nghĩ tới việc sẽ... làm chuyện kia.
Hai người bối rối giằng co một lúc, cuối cùng Đường Khả chấp nhận từ bỏ, hắn ủ rũ cúi đầu, chậm rì rì bò xuống giường.
La ŧıểυ Xuyên vừa đuổi hắn xuống thấy vậy lại không đành lòng, y kêu lên: "Này, cậu định đi đâu?"
Giọng Đường Khả ảo não truyền đến: "Đi tắm nước lạnh."
La ŧıểυ Xuyên choáng váng một trận, từ góc độ của y vừa vặn có thể nhìn thấy hạ thân đối phương hoàn toàn dựng lên như cái lều vải, góc quần nhỏ nhô lên thật cao.
Mắt thấy Đường Khả sắp ra khỏi phòng, y gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Được rồi, được rồi, cậu trở lại cho tôi! Trời rét như vậy còn muốn dội nước lạnh, không muốn sống hả?"
Y cũng là nam nhân, đương nhiên biết cảm giác cương rồi lại không thể phóng thích có bao nhiêu thống khổ, huống hồ hai người bọn họ nhìn cũng đã nhìn, lúc tắm rửa cũng đã chạm qua, chỉ sờ một chút cho bớt lửa chắc cũng không thiệt gì?
Đường Khả vừa nghe, không chút chậm trễ nhanh chóng chạy trở về, trong nụ cười còn mang theo chút gian xảo, hắn ôm lấy eo La ŧıểυ Xuyên rồi kéo chăn lại. Nhưng lúc này hắn không dám vội vã, mà cẩn thận thăm dò – ở trên khoé miệng đối phương – hôn nhẹ một cái.
Trò nháo vừa rồi khiến hai người đều lạnh cóng, lúc này lại ôm nhau thật chặt, rất nhanh liền cảm thấy ấm áp trở lại.
La ŧıểυ Xuyên vẫn còn đang băn khoăn, y vừa muốn giúp Đường Khả hạ hoả, vừa có ý định hay là khỏi giải quyết, nhưng nếu vậy sẽ phải nhịn cả một đêm sao? Nhưng mà lúc này, chính ŧıểυ huynh đệ của y cũng cứng rồi.
"Chút nữa cậu an phận cho tôi nghe chưa! Bắn xong rồi thì ngoan ngoãn đi ngủ!" Y cắn răng, thấp giọng hừ hừ.
Con mắt Đường Khả sáng lấp lánh, cũng không biết nghe hiểu ý tứ của y không, hắn gật đầu thật mạnh.
La ŧıểυ Xuyên hít sâu một hơi, nhắm mắt sờ xuống phía dưới Đường Khả, vật cứng vừa bị lòng bàn tay chạm vào lập tức nảy lên hai lần, mà hơi thở Đường Khả cũng trở nên gấp gáp, hắn động tình - gặm cắn tai y, hơi thở ướt át từ miệng cọ sát lên vành tai mẫn cảm, phun ra từng luồng khí nóng rực.
La ŧıểυ Xuyên run lên, như bị thứ gì đầu độc – y ngẩng đầu lên hôn Đường Khả, đối phương lập tức bịt kín miệng y. Y khó khăn nuốt nước miếng, tiếp tục săn sóc đại gia hỏa qua lớp quần nhỏ, mãi đến tận lúc Đường Khả khó nhịn ưỡn thẳng lưng, y mới kéo quần hắn xuống, để lộ ra vật lửa nóng đã hoàn toàn dựng thẳng.
Cây gậy th*t mất đi lớp che chắn lộ ra trong không khí dường như trở nên càng thêm trống vắng và mẫn cảm, y mới chạm khẽ một cái, Đường Khả lại đột nhiên rời miệng y ra khàn khàn - rên một tiếng, đưa tay ôm thân thể y rồi run lên, tiếng tim đập trong lồng ngực càng mạnh mẽ, có thể nghe từng nhịp đập rất rõ ràng.
Chết tiệt! La ŧıểυ Xuyên khịt mũi, cảm giác muốn bùng nổ, chỉ vì thấy dáng dấp nam nhân này động tình, nghe được tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của hắn, y cũng cứng đến rối tinh rối mù.
Không thể không công nhận đàn ông đúng là sống bằng nửa thân dưới, một khi không tự chủ được vậy thì chính là ngựa hoang thoát cương, đã xảy ra thì không cách nào ngăn cản, La ŧıểυ Xuyên hiện tại biết rõ, y muốn Đường Khả, muốn hắn chỉ thuộc về mình.
Y không để ý Đường Khả giãy giụa, hung hăng vuốt ve thứ nam tính đã tím đỏ kia, phía trên lập tức nhỏ ra chút nước. Khá hài lòng, y ghé sát vào bên tai nam nhân hỏi: "Thoải mái hay không?"
Đường Khả thở gấp đến câu nói cũng không thốt ra được, thấy y mấp máy môi liền hôn lên, hai cánh tay càng xiết chặt lấy eo y hơn.
"Anh Xuyên..." Đường Khả có chút sợ hãi loại hưng phấn đến trí mạng này, nhưng hắn lại muốn càng nhiều hơn nữa, thân thể vừa lui ra sau rất nhanh lại kề sát vào La ŧıểυ Xuyên.
Chính La ŧıểυ Xuyên cũng bắt đầu khó nhịn, y cởi phăng quần nhỏ, đem tính khí hai người dán vào một chỗ mà vỗ về.
Lần đầu hắn phát hiện hóa ra trên người La ŧıểυ Xuyên lại có một chỗ mềm mại như vậy, hắn ra sức - nhào nặn hai cánh hoa thịt kia, thuận thế ép lên cơ thể phía dưới mình, khiến hai thân thể dán chặt vào nhau.
"Cậu chơi đủ chưa?!" La ŧıểυ Xuyên bị chèn ép đến không còn khí lực, mềm nhũn mà trừng Đường Khả, đồng thời theo tiết tấu của hắn mà đưa đẩy hông, làm dịu địa phương cực nóng dưới thân.
"Chưa đủ..." Đường Khả men theo giọt mồ hôi trên cổ y mà mυ"ŧ ra một vết ô mai hồng ái muội, đem áo trong của y kéo lên ngực, hai cánh tay si mê vuốt ve một lúc thì tìm được hai điểm trước ngực liền tò mò xoa lên, thậm chí hai ngón tay còn kẹp lấy hạt thịt, kéo chúng ra.
La ŧıểυ Xuyên "A" một tiếng, đẩy Đường Khả ra, nhưng rất nhanh lại bị ngăn lại, kẻ ngốc này cứ như là phát hiện ra món đồ chơi tốt, liên tục chơi đùa.
"Cmn cậu... A! A... đừng...!" Hạ thân La ŧıểυ Xuyên bị đối phương ma sát ngày càng nhanh, đầu ngực lại bị xoa đến tê dại, cả cổ tai gò má hắn đều không buông tha, cuối cùng khiến cả người bùng cháy, y tựa như con cá thiếu nước giãy giụa, cố há miệng đớp lấy không khí.
Giường gỗ nhỏ không chịu nổi gánh nặng, phát ra tiếng vang "Cọt kẹt, cọt kẹt" lắc lư theo động tác của hai người.
La ŧıểυ Xuyên đã quá lâu không làʍ t̠ìиɦ, lại bị Đường Khả chiếm thế chủ động, không bao lâu liền không chịu được, đi trước một bước vừa rên vừa bắn ra, y thất thần hé miệng thở dốc.
Đường Khả kém một bước chưa đến cao trào, hắn ép hai cánh mông của y mà hung hăng - nhún hạ thân, một trận cắn mυ"ŧ lên miệng y. La ŧıểυ Xuyên vừa mới ra xong đang rất mệt, bị hắn đỉnh đến không thoải mái, liền vói tay xuống thứ khổng lồ của hắn, hé mở linh khẩu ra, quả nhiên, Đường Khả không kịp kêu, liền run rẩy phát tiết, liên tục mấy phát rồi mới nặng nề nằm sấp trên người y, lại còn dường như làm nũng mà thân thiết cọ cọ lên mặt y.
Lồng ngực hai người kề sát, nhịp tim hoà lẫn vào nhau thành một nhịp, mà gian phòng mới vừa rồi còn tràn ngập âm thanh rêи ɾỉ nhất thời yên tĩnh, chỉ còn dư tiếng thở dốc đang dần bình ổn trở lại.