Xét về thế hệ, Tần Vũ Bạch và Kỷ Dao ngang hàng, nhưng thứ nhất hai người có chênh lệch tuổi tác, thứ hai Kỷ Dao vẫn còn là sinh viên, cho nên hai người cũng không tiếp xúc với nhau nhiều.
Họ Tần mà Tần Vũ Bạch tiếp quản là một mớ hỗn độn trăm nghìn lỗ hổng, hắn vào công ty năm 21 tuổi, bắt đầu đi lên từ vị trí nhân viên dỡ hàng cơ bản nhất. Trong vòng bảy năm ngắn ngủi, khiến họ Tần từ bộ xương cốt già cỗi mọc thêm máu thịt một lần nữa, vậy mới có thể trở lại vị trí vốn có trong vòng thượng lưu.
Nếu không phải nhà họ Kỷ hùng mạnh, nhìn nhận từ tư cách và kinh nghiệm trên thương trường, thì thậm chí Kỷ Dao còn chẳng xứng xách giày cho hắn.
Chỉ là một tên nhóc con non tóc, dám kéo người của hắn đi ngay trước mặt hắn?
Tần Vũ Bạch không khách khí mà nắm chặt cánh tay còn lại của Yến Song, “Tôi e là cậu vẫn chưa hiểu rõ đây là địa bàn của ai, mà người cậu muốn mang đi là người của ai.”
Yến Song hệt như con búp bê bị mỗi người túm một cánh tay.
Kỷ Dao rất ít khi tức giận, không phải bởi được rèn luyện tốt những lễ nghi và tu thân giả dối kia từ nhỏ, mà là hắn hiểu rất rõ, rằng lòng hắn ẩn chứa bao nhiêu sự căm phẫn không ai biết. Một khi nó bùng phát, thì chính hắn cũng chắc chắn có thể kiểm soát được bản thân.
Mà hiện tại, nhiệt độ trong lồ.ng ngực hắn đang dần leo thang.
“Buông tay.”
Kỷ Dao lạnh lùng thốt ra hai chữ, giờ phút này, trong mắt hắn đã không thể che giấu lửa giận nữa.
“Rốt cuộc ai mới nên buông tay nhỉ?”
Tần Vũ Bạch cười gằn một tiếng, không chịu nhượng bộ chút nào.
Hai người giằng co, bầu không khí lại lần nữa leo thang đến mức gươm súng sẵn sàng, mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người, tựa như chạm vào là nổ ngay lập tức.
Kỷ Dao miễn cưỡng kiềm chế lửa giận xuống, hỏi thẳng Yến Song, “Cậu có muốn trở về đi học không?”
Hai ánh mắt, một trái một phải, đều nhìn Yến Song đầy dồn ép và áp bức.
Yến Song cúi đầu, không nhìn ai hết, dưới áp lực của hai ánh mắt nóng rực, run giọng nói, “Tớ muốn đi học......”
Từng giọt nước mắt rơi xuống nền đá hoa tối màu, bắn tung tóe thành những đóa lệ hoa.
Căn phòng yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn lại tiếng nước mắt rơi xuống đất
Vẻ mặt Kỷ Dao thả lỏng, nhẹ nhàng kéo Yến Song về phía mình.
“Sao phải khóc chứ,“ giọng điệu Tần Vũ Bạch bỗng trở nên dịu dàng hơn, bàn tay đang kéo Yến Song cũng buông ra, đổi thành ôm eo y, thân mật như thể đang dỗ dành người tình bé bỏng giận dỗi vô cớ vậy, “Đi học thì đi học, tôi bảo Ngụy Dịch Trần đưa em đi là được mà.”
Cánh tay ôm eo Yến Song âm thầm siết chặt, dường như đang âm thầm cảnh cáo, im lặng kéo người về bên mình.
Kỷ Dao vẫn không buông tay, hắn nhìn Yến Song đang cúi gằm mặt.
Chỉ cần Yến Song chịu phản kháng, hắn sẽ......
“Được.”
Một tiếng nhẹ đến không thể nhẹ hơn truyền vào tai, nhanh chóng tan biến vào không khí, nhưng lại như một chậu nước lạnh dội lên đầu Kỷ Dao.
Quả là hắn không nên mong đợi bất cứ điều ở linh hồn vừa rẻ mạt vừa bẩn thỉu này.
Khi buông ra, lòng bàn tay còn run nhè nhẹ một chút, đầu ngón tay lướt qua áo sơ mi mỏng, nhiệt độ tiêu tán.
Yến Song ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Kỷ Dao, mà Kỷ Dao, đã bước ra ngoài cửa phòng không quay đầu lại, lên một chiếc xe thể thao đen nhánh cách đó không xa, gần như không do dự khởi động xe, bỏ lại một trận bụi đất tán loạn, tuyệt trần mà đi.
Hẳn là sau khi cúp điện thoại, Kỷ Dao lập tức phóng xe tới.
Mà bây giờ, hắn lại đơn độc rời đi.
Kỷ Dao vừa đi, sắc mặt Tần Vũ Bạch cũng lạnh xuống, hắn siết chặt eo Yến Song, kéo người gần sát mình, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là đêm nay cậu giải thích cho rõ ràng, nếu không......”
Lời hết ý còn.
Yến Song dùng sức đẩy hắn ra, y thô bạo lấy tay áo lau nước mắt, “Tôi muốn về đi học.”
“Ngụy Dịch Trần, đưa cậu ta cút đi.”
“Vâng, Tần tổng.”
Tần Vũ Bạch xoay người, nhấc ly rượu muốn uống thêm một ngụm, lại phát hiện ly rượu đã trống rỗng.
Trong sân, tiếng động cơ khởi động truyền đến, xe đã lái đi, trong phòng chỉ còn lại có một mình Tần Vũ Bạch.
Từng tiếng ve râm ran, còn có âm thanh xào xạc của gió nhẹ thổi qua rừng tán cây, yên tĩnh lại thanh bình.
“Choang --”
Âm thanh vỡ nát khi ly rượu bị đập xuống đất, khiến bên ngoài vang lên tiếng ve kêu chói tai.
Ngực Tần Vũ Bạch phập phồng, hai tay phát run vì tức giận vừa rồi không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi hít sâu vài lần, rốt cuộc Tần Vũ Bạch mới đỡ bàn ăn ngồi xuống.
Hắn không thích bị một tên nhóc uy hiếp, càng không thích loại cảm giác mất khống chế hiện tại.
Duỗi tay cầm lấy chai rượu, ánh mắt nhìn qua theo, động tác của Tần Vũ Bạch bỗng nhiên dừng lại, tem nhãn màu trắng trên chai rượu lem một ít màu đỏ tươi.
Là ly rượu? Hay là màn hình vỡ của cái di động cũ nát kia?
Tần Vũ Bạch nắm bàn tay lại, ngửa đầu dựa vào ghế, thở ra một hơi thật dài.
Hôm nay, hắn thật sự thất thố rồi.
Bên trong xe, Yến Song đang soi kính chiếu hậu lau mặt, sau khi cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói với Ngụy Dịch Trần: “Cảm ơn giấy ướt của anh nha.”
Ngụy Dịch Trần im lặng không nói.
Yến Song xoay cả nửa người sang, dùng tư thế nghiêng ngả dựa vào ghế phụ lái, chớp chớp mắt, hưng phấn nói: “Vừa rồi anh nhìn thấy không, suýt chút nữa thì hai người bọn họ đánh nhau vì tôi rồi.”
Ngụy Dịch Trần vẫn không để ý tới y, hắn hết sức tập trung lái xe, giống như một công cụ người hoàn hảo, đối với chuyện Yến Song vừa lên xe liền thay đổi sắc mặt, cười hì hì hỏi xin hắn khăn giấy ướt, cũng vứt ở sau đầu.
“Thật đáng tiếc, ôi, anh cảm thấy nếu Tần Vũ Bạch và Kỷ Dao nhào lên đánh thật thì ai sẽ thắng?”
“Ăn ngay nói thật, ông chủ của anh có dáng người và thể trạng cũng không tệ lắm, sự nhẫn nại, sức chịu đựng, khả năng kéo dài đều là tiêu chuẩn khá cao, hẳn là cũng rất giỏi đánh nhau nhỉ?”
“Còn Kỷ Dao, cậu ta trông thì gầy, nhưng cơ bắp trên người cũng không xoàng......”
“Cảm giác hai người rất khó phân thắng bại nha, này, anh nói đi.”
Ngụy Dịch Trần thờ ơ không để ý tới Yến Song.
Hắn suy nghĩ, nếu sau khi Yến Song biết bản thân chỉ là thế thân của Tần Khanh, còn có thể nào dương dương tự đắc, cười đến giảo hoạt lại vui sướng, tự cho là chính mình đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay như vậy hay không.
Hắn đang đợi ngày đó sẽ đến.
“Đúng rồi, lần sau anh muốn đón tôi, nhất định phải cho tôi biết trước, nhất định nha.”
Thấy Ngụy Dịch Trần vẫn là một vẻ “Cậu nói mặc cậu nói, tôi không có lỗ tai”, Yến Song cong môi cười, bỗng nhiên nghiêng lại gần, nhanh như chớp hôn một cái lên má Ngụy Dịch Trần.
“Kít --”
Lốp xe cấp tốc cọ xát với mặt đất, phanh gấp khiến Yến Song bật trở lại chỗ ngồi.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Yến Song cuộn người tại chỗ cười sằng sặc.
Ánh mắt Ngụy Dịch Trần lạnh băng mà nhìn qua Yến Song cười đến run rẩy cả người, “Cậu làm gì vậy?”
Yến Song cười, giọng nói cũng mang theo ý cười, “Anh không giao lưu bằng miệng, tôi đây đành phải dùng thân thể giao lưu với anh thôi.”
Yến Song cười đủ rồi, sắc mặt cũng lạnh xuống, y sẵng giọng nói: “Lần sau lúc đón tôi, báo trước năm phút cho tôi biết, nghe rõ chưa?”
Ngụy Dịch Trần xoay mặt đi, Yến Song bên cạnh lại muốn nhào qua, bị hắn dùng cánh tay ngăn cản, “Nghe rồi.”
“Vậy mới ngoan chứ,“ Yến Song lại ngồi xuống, “Lái xe nhanh đi, không thì tôi lại trễ mất.”
Ngụy Dịch Trần dùng tốc độ nhanh nhất đưa Yến Song đến cửa sau trường học, “Xuống xe.”
Yến Song vừa cởi đai an toàn vừa nói: “Đừng quên những gì tôi đã nói với anh đấy.”
Ngụy Dịch Trần không muốn trả lời, mà Yến Song đã lại ném tới một ánh mắt uy hiếp.
“Lần sau tôi sẽ báo cho cậu trước năm phút.”
Yến Song cười tươi xán lạn, “Nếu anh ngoan như vậy, tôi đây sẽ nói cho anh một bí mật nho nhỏ.”
“Vừa rồi......là lần đầu tiên tôi hôn một người đó......”
Yến Song xuống xe, cười lớn chạy xa, vẫy tay với Ngụy Dịch Trần, sơ mi trắng to rộng phía sau y bay lên, vui sướng như một chú chim bồ câu nhỏ.
Thật là hoang đường.
Ngụy Dịch Trần trên đường trở về, nhẹ nhàng lắc đầu, mu bàn tay cọ qua má phải, có hương cam nhàn nhạt.
Tên kỹ nam mở miệng toàn lời dối trá.
Nghĩ như vậy, trên mặt lại không tự chủ được mà nóng lên.
Trở lại tửu trang, Tần Vũ Bạch đang được nhân viên công tác hỗ trợ xử lý miệng vết thương trong lòng bàn tay.
Mảnh thủy tinh nhỏ vụn được lấy ra từng chút một, đặt trên khay kim loại bên cạnh, trên mỗi mảnh thủy tinh vỡ đều dính đầy máu.
“Về rồi?” Tần Vũ Bạch thờ ơ rút một điếu thuốc.
“Tần tổng.”
“Anh đi tra xem sao Kỷ Dao lại dính líu tới cậu ta.”
“Bọn họ là bạn đại học, chung một ngành.”
Tần Vũ Bạch đột nhiên quay mặt qua, ánh mắt hung ác, “Anh đã biết trước rồi?”
Ngụy Dịch Trần bình tĩnh nói: “Lần đầu tới trường học đón cậu Yến, đã từng gặp Kỷ thiếu.”
“Sao anh lại không nói?”
“Xin lỗi, Tần tổng, tôi không nghĩ tới hai người họ sẽ có loại giao du nào khác, ngài cũng biết, cá tính Kỷ thiếu rất quái gở.”
Ngụy Dịch Trần nói cũng không sai, Kỷ Dao cũng là kẻ lập dị nổi danh khắp giới.
Cả ngày trưng một khuôn mặt vô cảm lầm lì, chưa bao giờ tự nguyện phản ứng với bất cứ ai, vì chuyện học chuyên ngành gì mà cãi nhau với người thân trong nhà đến mức bỏ nhà ra đi, Tần Vũ Bạch vẫn luôn vui mừng vì con trai độc nhất của Kỷ gia là thứ vô pháp vô thiên không biết tốt xấu như thế, không nghĩ tới Kỷ Dao đã duỗi tay đến tận chỗ hắn.
“Tra, tra cho rõ, bắt đầu từ lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, tất cả từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều điều tra rõ cho tôi, tôi muốn xem toàn bộ tài liệu trước tối nay.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Ngụy Dịch Trần cúi đầu khom lưng, lui ra làm việc.
“Đợi đã......”
Mảnh thủy tinh cuối cùng cũng đã được lấy ra, nhân viên công tác lấy cồn rửa sạch miệng vết thương cho Tần Vũ Bạch, hắn cắn điếu thuốc, khuôn mặt anh tuấn hơi nhăn lại, sau khi chịu đựng đau nhức bỏng rát ban đầu, hắn phun ra một vòng khói, “Mua cho cậu ta cái điện thoại mới.”
“Vâng.”
Ngụy Dịch Trần đè lại vạt áo âu phục chính thức lui ra.
Trở lại trường học, Yến Song chạy như bay lao vào lớp, may mà Kỷ Dao lấy tất cả sách chuyên ngành nhét đầy cặp sách cho y, không làm trễ y lên lớp.
Thể chất của “người vô hình” quá mạnh, đến nỗi cho dù y một thân chật vật, căn bản cũng không có ai chú ý tới y.
Thuận lợi học xong ba tiết buổi chiều, Yến Song trở về khách sạn.
Lễ tân khách sạn lại chú ý đến y, “Này, cậu trai đẹp kia đâu?”
“Cậu trai đẹp?”
Lễ tân cười nói: “Cái cậu đẹp trai tới chuộc chứng minh thư đó, không phải anh đã cho cậu ấy số điện thoại của em rồi sao, anh tưởng hai đứa sẽ cùng tới chứ.”
“Đúng ha, chứng minh thư!”
Yến Song bừng tỉnh đại ngộ, y còn nghĩ sao Kỷ Dao lại có số điện thoại, vô duyên vô cớ mà gọi điện cho y, vừa gọi đã phủ đầu hỏi y vì sao không trở về khách sạn, hóa ra là vì chứng minh thư.
Cũng không biết Kỷ Dao đi đâu, ba tiết học buổi chiều, Yến Song đều không hề nhìn thấy hắn.
Chắc là ở góc không người nào đó bất lực phẫn nộ nhỉ.
May mà nhờ phúc của Tiểu Kỷ, hôm nay tuyến tình cảm tăng rất suôn sẻ.
“Anh đưa chứng minh thư của cậu ấy cho em đi, đổi thành của em.”
Yến Song dùng chứng minh thư của mình đổi cái của Kỷ Dao về.
Ảnh thẻ của Kỷ Dao trên chứng minh thư rất khá.
Thông thường ảnh thẻ chứng minh thư đều sẽ có chênh lệch nhất định với ngoài đời.
Chú cảnh sát muốn chụp rõ ràng đặc thù của mỗi người, chứ không phải chụp đẹp.
Nhưng với nhân vật xuất sắc như Kỷ Dao, cho dù với kỹ thuật chụp sơ sài nhất, vẫn cứ khó mà che đi dung mạo thanh tuấn và khí chất lạnh lẽo riêng biệt của hắn, mà lại càng thêm nổi bật trên tấm ảnh này.
Hắn là người trong tranh, không liên quan tới người trần tục.
Yến Song nằm trên giường, thưởng thức chứng minh thư của Kỷ Dao, cũng tăng điểm cho Kỷ Dao một chút.
9.5 đi, 0.5 điểm còn lại trừ điểm hắn thuê cái khách sạn này không bao cơm tối!
Tần Vũ Bạch nói buổi tối để y nói rõ ràng, không biết có bao cơm tối luôn không?
Yến Song xoay người ngồi dậy, trước tiên cất chứng minh thư của Kỷ Dao, đặt sách giáo khoa trong cặp sách để trên bàn khách sạn, một thân nhẹ nhàng mà ra khỏi khách sạn.
Bên cạnh đại học, loại cửa hàng gì cũng đều có, vàng thau lẫn lộn, còn có rất nhiều hàng vỉa hè.
Yến Song đeo cặp, tìm dọc đường, nhìn thấy một quầy sửa chữa di động trên vỉa hè, vội đi qua dò hỏi: “Chủ quán, chú nhìn xem cái di động này của cháu có sửa được không?”
Yến Song giao chiếc di động vỡ nát cho đối phương.
Người sửa di động kiểm tra một chút, sảng khoái nói: “Có thể sửa, thay màn hình là có thể dùng bình thường.”
Yến Song thở phào nhẹ nhõm, “Thay màn hình bao nhiêu tiền ạ?”
“Tầm 200.”
“Cái gì, 200 á?! Chủ quán, chú đừng có giỡn, kể cả bán cái điện thoại này cũng chưa được 200 nữa là.”
“Sửa với bán sao giống nhau được, cái điện thoại này của cậu cũ quá rồi, cậu muốn bán cũng được, 50 chú mua, rồi cậu đi mua cái mới.”
“Vậy sao được, cháu tới sửa điện thoại, sao mà bán được chứ, thế này đi, chú giảm giá chút, 100, 100 thế nào?”
“Không được không được, 100 ít quá, còn chưa đủ vốn nữa......”
Khi Ngụy Dịch Trần tìm được Yến Song, Yến Song đang ngồi xổm trước một quầy sửa di động ven đường, để có thể giảm giá mười đồng tiền mà khoa tay múa chân với người sửa di động, nói đến mức mặt đỏ tai hồng.
“Chủ quán à, thật là, giảm chút nữa đi, 110, 110 thôi, vụ làm ăn này của chúng ta không phải......”
Yến Song đang nói, khi có cảm giác đối phương đã sắp bị dây dưa đến hơi buông lỏng, cánh tay bỗng bị ai đó nhấc lên, y ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngụy Dịch Trần đeo kính mắt âu phục phẳng phiu, Yến Song khẽ mở miệng, bộ dạng trông hơi giật mình, đôi mắt tròn xoe đen nháy, giống như một con cún hoang mà Ngụy Dịch Trần từng nhìn thấy.
Cả người bẩn thỉu, lông trên người sắp bết hết lại, lại vẫn nỗ lực mà......sinh tồn.