(nguyên tác: 达咩(Da mie) lấy từ だめ(Da me) trong tiếng Nhật, nghĩa là không được, không thể, không tốt)
Yến Quốc Phú là lực lượng lao động mạnh mẽ của y! Không thể bại liệt được!
Tần Vũ Bạch cười khẽ.
Cho dù Yến Song giả vờ, cũng không có cách nào che giấu sự quan tâm đối với người thân duy nhất của mình, ngay cả khi người kia không phải cha ruột y.
Yến Song đi tới bên cạnh Tần Vũ Bạch.
Tần Vũ Bạch: “Ngồi xổm xuống.”
Yến Song theo lời làm theo.
Tần Vũ Bạch: “......”
“Tôi bảo cậu ngồi xổm xuống, không phải bảo cậu ngồi xổm như lưu manh đầu đường xó chợ,“ Tần Vũ Bạch nhéo cằm Yến Song, “Hay là cậu muốn cho Yến Quốc Phú đi ngồi xổm trong tù?”
Yến Song đành phải thay đổi tư thế ngồi xổm đẹp một chút.
Tra công mà còn chú trọng như vậy, rõ thật là...
Tần Vũ Bạch cụp mắt xuống, lúc này mới chú ý tới Yến Song mặc một chiếc áo sơ mi cổ rất cao, hơn nữa có vẻ quá rộng không vừa người.
Theo con mắt xoi mói của hắn, chiếc áo sơ mi này không phải loại mặt hàng được bày bán ở các cửa hàng giá rẻ bên đường, ngược lại giống như là loại được đặt làm riêng.
Tần Vũ Bạch buông bàn tay đang nắm chặt cằm Yến Song ra, đột nhiên kéo Yến Song vào trong lồ.ng ngực.
“Anh buông tôi ra ——” Yến Song giãy giụa, “Tôi phải về đi học.”
Một tay Tần Vũ Bạch giữ chặt eo y, tay còn lại duỗi vào trong cổ áo gài khuy cao, đột nhiên lật cổ áo ra ngoài
Một mảnh lụa được may ở trong cổ áo, trên mảnh lụa được thêu một chữ cái tiếng Anh hoa mỹ——Y.
“Khụ khụ......” Yến Song bị Tần Vũ Bạch thít chặt, cảm giác đau đã bị che mất, chỉ có thể cảm thấy từ mặt đến cổ đều nhanh chóng nóng lên, “Bỏ...... ra......”
Khuôn mặt trắng nõn của cậu trai đỏ bừng lên vì khó thở, đôi mắt Ngụy Dịch Trần hơi động, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tần tổng.”
Người trong lồ.ng ngực đang giãy giụa yếu ớt, chữ “Y” hoa mỹ kia đung đưa trước mắt, giống như một khuôn mặt đang phát ra tiếng cười nhạo hắn, Tần Vũ Bạch nghiêm nghị liếc Ngụy Dịch Trần một cái, rốt cuộc thả lỏng tay ra, vứt Yến Song sang một bên.
Yến Song ngã xuống đất ho khan.
Nghĩ thầm vậy mà hôm nay được hẳn cú hat-trick.
Lại bị đẩy ngã.
“Áo, của ai?”
Tần Vũ Bạch lạnh nhạt hỏi.
Âm thanh ho khan của Yến Song dần bớt đi, y che cổ lại, cúi đầu không nói tiếng nào.
“Cậu thật là......” Tần Vũ Bạch nâng ly vang đỏ bên cạnh lên, cúi người xuống, “Rất không nghe lời.”
Một chiếc áo đắt tiền rõ ràng là của đàn ông như vậy, mặc lên người người hầu nhỏ của hắn, thật sự khiến hắn...... cuồn cuộn lửa giận.
Dòng rượu mát lạnh từ từ rót lên áo sơ mi trắng tinh.
Yến Song vẫn không nhúc nhích, mái tóc đen che khuất nửa trên khuôn mặt, cũng che khuất phần lớn biểu cảm của y, Tần Vũ Bạch chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt quật cường của y. Có vẻ Yến Song quyết tâm không mở miệng, muốn giấu giếm tên của chủ nhân cái áo này.
Rượu đỏ trên áo lặng lẽ lan ra.
Một tiếng nhạc du dương bỗng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, phá vỡ sự căng thẳng trong căn phòng.
Ánh mắt Tần Vũ Bạch dừng trên chiếc túi rách nát của Yến Song, hắn hất cằm với Ngụy Dịch Trần.
Ngụy Dịch Trần ngầm hiểu, mở cặp sách ra, nhìn thấy quần áo bên trong thì ngẩn người, ngay sau đó làm như không nhìn thấy, lấy điện thoại ở trên ra.
“Trả tôi ——”
Yến Song vẫn luôn im lặng bất động bỗng nhiên lại vùng lên, tiến tới giật lại điện thoại trong tay Ngụy Dịch Trần.
Tần Vũ Bạch đứng phắt dậy, một tay khống chế Yến Song ở trong lòng, cầm lấy điện thoại trong tay Ngụy Dịch Trần.
Là một dãy số không tên.
Cánh tay Tần Vũ Bạch ngang tàng, khóa chặt Yến Song tựa như xiềng xích, môi hắn áp vào vành tai hơi mỏng của y, hơi nóng cuồn cuộn, “Ai?”
Yến Song chỉ im lặng.
Cười ỉa, số không tên tôi biết thế nào được.
Tần Vũ Bạch lạnh mặt nhấn nút nghe, ngay sau đó mở loa lên.
Đầu kia điện thoại trầm mặc hai giây, loa điện thoại vang lên một giọng nói ngoài dự kiến của Tần Vũ Bạch nhưng lại rất quen thuộc.
Lành lạnh, đi kèm với sự kiêu ngạo như bẩm sinh.
“Ở đâu?”
“Vì sao không trở về khách sạn?”
Kỷ Dao đi vào đường mòn, lùm cây trồng trong khuôn viên lộn xộn và rậm rạp, tỏa ra mùi hương khó ngửi nào đó, giống như là quýt quýt chín lìa cành rụng xuống đất, ngày qua ngày thối rữa trong bụi cỏ chẳng ai quan tâm, từ đẹp đẽ ngọt ngào dần trở nên tanh hôi thối rữa.
Kỷ Dao dừng bước.
Hắn ngoái đầu nhìn lại.
Con đường mòn ngoằn ngoèo, không còn nhìn thấy ngã rẽ kia, cũng chẳng còn bóng dáng mảnh khảnh đó nữa.
Kỷ Dao quay đầu lại, liếc mắt nhìn bụi cây, đi thẳng ra cổng trường.
Tại khách sạn, Kỷ Dao đang chờ Yến Song, thẻ căn cước của hắn vẫn thế chấp ở khách sạn, cần Yến Song lấy chứng minh thư của mình đổi lại, tính thời gian, hẳn là Yến Song phải lấy quần áo xong trở lại rồi.
Nhưng Kỷ Dao đợi ở khách sạn hơn nửa tiếng cũng chưa thấy Yến Song đâu.
“Trai đẹp, chờ người à?”
Nhân viên lễ tân ra đổi ca, vừa nhìn đã nhận ra Kỷ Dao.
Cậu trai có vẻ ngoài xuất chúng khí chất cũng nổi bật như vậy, thật sự bảo người ta muốn quên cũng khó.
Kỷ Dao gật đầu với anh ta tỏ ý đáp lại.
Lễ tân vui vẻ, không ngờ anh bạn đẹp trai nhìn lạnh như băng này lại rất lễ phép, vì thế tiếp tục nói: “Bạn cậu vẫn chưa trở về đâu.”
“Em biết, cảm ơn.”
“Sao không gọi điện thoại hỏi thử xem? Chứ chờ ở đây làm gì.”
Kỷ Dao rũ mắt xuống, dùng thái độ lảng tránh kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi này.
“Có phải không có số điện thoại của cậu ấy không?” Lễ tân thấy nhiều biết rộng, lập tức nhìn ra tình thế khó xử của đối phương, liền nhiệt tình xé một tờ ghi chú, viết số điện thoại mà Yến Song đăng ký lúc sáng cho Kỷ Dao.
Kỷ Dao nhận lấy tờ giấy, “Cảm ơn anh.”
Lễ tân lại cười, cho Kỷ Dao một cái ngón tay cái, đây là sự tán dương thực lòng của anh ta dành cho chàng trai này, vừa đẹp trai lại phong độ, được lắm nha.
Trên màn hình điện thoại là một dãy số điện thoại dài, chỉ cần gọi đi là có thể thiết lập mối liên lạc với một người khác
Kỷ Dao rũ mắt nhìn dãy số này thật lâu, ánh mắt chuyển động qua lại giữa phím gọi và số điện thoại.
Số điện thoại liên hệ trong danh bạ của hắn chỉ có mấy người nhà và quản lý thân tín, thậm chí đến số của Tần Khanh cũng không có.
Tần Khanh không có điện thoại.
Tính tình Tần Khanh rất lạnh nhạt, gần như không giống người của xã hội hiện đại, cậu không dùng rất cả các loại sản phẩm điện tử như di động, máy tính, cũng không thích giao tiếp, vì sức khỏe không tốt nên cũng không lộ diện trong giới.
Mà nói cũng nực cười, Kỷ Dao đã gần như không nhớ nổi lần cuối hắn nói chuyện với Tần Khanh là khi nào nữa rồi.
2
Tần Khanh dựng lên một cái kén dày đặc xung quanh mình, ở trong cái kén đó, cậu tự do tự tại mà vẽ tranh, đánh đàn, không quản việc đời.
Kỷ Dao cũng chưa bao giờ nghĩ tới quấy rầy cậu.
Có đôi khi hắn sẽ đến nhà họ Tần nhìn từ xa một chút, thấy Tần Khanh sống rất tốt, hắn cũng an tâm.
Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt Kỷ Dao, lại nhìn vào tờ giấy ghi chú trong lòng bàn tay.
Hắn gọi dãy số kia, Tần Khanh thiết lập liên lạc với một người giống Tần Khanh.
Sau khi cuộc gọi kết nối, thậm chí hắn còn có chút hồi hộp không tên, tạm dừng hai giây rồi mới lên tiếng trước.
“Ở đâu?”
“Vì sao không trở về khách sạn?”
Ở nhà máy rượu, khi Yến Song nghe thấy giọng nói của Kỷ Dao thì hoàn toàn ngây dại, không pha trộn bất kỳ yếu tố diễn xuất nào.
Kỷ Dao! Đây là giá trị của 10% tiến độ tuyến tình cảm sao?! Không nói nhiều, ba yêu con!
Bàn tay cầm di động bỗng nhiên nắm chặt.
Âm thanh “răng rắc” vang lên, màn hình di động vốn đã vỡ một góc giờ lập tức nứt ra như mạng nhện.
“Alo?”
Giọng nói vẫn phát ra rõ ràng từ màn hình di động vỡ nát, rõ ràng chỉ là ngữ điệu bình thường, không hiểu sao lại khiến Tần Vũ Bạch cảm thấy một loại khiêu khích khác.
Sắc mặt Tần Vũ Bạch sa sầm, giọng điệu lại vẫn sóng yên biển lặng, “Số 111, tửu trang Bahrton, đường Uyển Nam.”
“Tần Vũ Bạch?”
Giọng điệu Kỷ Dao đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Yến Song ở chỗ anh?”
“Yến Song......” Tần Vũ Bạch chậm rãi lặp lại, nhìn thiếu niên sắc mặt trắng bệch trong lồ.ng ngực hắn, “Xem ra, không phải cậu ta gọi nhầm.”
Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.
Tần Vũ Bạch tùy tay ném chiếc điện thoại cũ nát lên trên bàn, cánh tay trái ép chặt lên hông Yến Song, Yến Song kêu rê.n một tiếng, cằm bị bóp chặt ép quay ra sau.
“Nói tôi nghe” Tần Vũ Bạch lạnh nhạt nói, “Cậu ngủ với cậu ta rồi à?”
Tư thế vặn vẹo gượng ép quá đáng, cằm và cả hai má đều bị bóp chặt, Yến Song khó khăn nói: “Cậu ấy...... không...... khốn nạn...... như anh......”
Tần Vũ Bạch buông tay ra, đột nhiên mất lực khiến Yến Song lảo đảo chúi về phía trước, trong nháy mắt, một đôi tay mạnh mẽ đã kéo tay y lại, chỉ cho y mượn ít lực kéo một chút rồi lập tức thả ra, đứng ngay ngắn ở một bên, giống như chưa từng làm gì cả.
Yến Song liếc qua vẻ mặt cứng nhắc của Ngụy Dịch Trần, lặng lẽ nháy mắt với hắn.
Ngụy Dịch Trần quay mặt đi, làm như không nhìn thấy.
“Nói đi, khách sạn là chuyện thế nào?”
Tần Vũ Bạch lại ngồi xuống, một hơi uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, rượu chảy vào cuống họng, khiến hắn miễn cưỡng dịu lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồ.ng ngực.
Đây chỉ là một vật thay thế, không đáng để hắn tiêu tốn bất cứ cảm xúc nào, hắn không cần phải tức giận, hắn không thể tức giận.
Tần Vũ Bạch bực bội cởi một nút cổ áo sơ mi.
“Tôi thấy không có gì cần phải giải thích với anh cả.”
Yến Song đứng thẳng, một tay cầm điện thoại di động trên bàn, một tay lấy cặp.
Yến Song kéo khóa, không quay đầu lại mà nói: “Bây giờ là xã hội pháp trị, anh có thể thử chơi chết ông ra xem.”
“Cậu nói đúng lắm, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì phạm luật, chẳng qua là thấy kho hàng thiếu nhân lực, Yến Quốc Phú là công nhân mới, thức thêm mấy đêm, trực thêm mấy ngày, liên tục mấy ngày mấy đêm không hợp mắt cũng là chuyện rất bình thường.”
Động tác đeo cặp của Yến Song dừng lại.
Tần Vũ Bạch nhìn bóng lưng cứng đờ của y, cong khóe môi, ánh mắt lạnh lùng hung ác.
Như là thước phim tạm dừng rồi tiếp tục, Yến Song đeo cặp lên lưng, quay đầu lại nói với Tần Vũ Bạch: “Đúng là rất hợp lý, nhớ phải tính tiền tăng ca cho ông ta đó.”
Từ ánh mắt chân mày thiếu niên đều viết lên chữ quật cường không chịu thua, vì chút tự tôn duy nhất còn sót lại của mình, y kiên cường chống đỡ làm bộ không quan tâm tới cha nuôi, lại nổi giận với hắn.
Tần Vũ Bạch lạnh lùng nhìn y, ánh mắt mỉa mai lại sáng tỏ.
“Một thời gian nữa là đến Tết Trung Thu, ngày người nhà đoàn viên, tôi nghĩ chắc chắn lúc đó kho hàng sẽ thiếu nhân lực, có khả năng sẽ cần người hy sinh nhiều hơn chút,“ Tần Vũ Bạch buông ly rượu rồi đứng lên, hắn tới gần Yến Song, áp lòng bàn tay lên mặt y, thì thầm, “Chỉ có thể tăng ca ở kho hàng lạnh băng, không thể đoàn tụ với người thân.”
Hắn đã sớm điều tra rồi, Yến Song được cha mẹ nuôi nuôi dưỡng từ nhỏ, sau khi mẹ nuôi qua đời, cha nuôi luôn đối xử với y tệ đến không thể tệ hơn, nhưng Yến Song lại vẫn không buông bỏ được “người thân” không tính là người thân này.
Mặc cho Yến Quốc Phú lừa y bao nhiêu lần, y đều ngu ngốc nhảy vào cùng một cái hố hết lần này tới lần khác.
Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, ngày cả tình thân giả dối cũng không đành lòng dứt bỏ.
Yến Song rũ mắt xuống, lông mi khẽ động, y lại bắt đầu làm cái động tác cắn môi kia.
Tần Vũ Bạch từng nhìn rất nhiều lần, hắn biết, đây là động tác Yến Song chỉ làm khi chịu đựng đau đớn.
Tối hôm qua ở trên giường, Yến Song cũng như vậy, quỳ trước mặt hắn, cắn chặt môi, trào nước mắt.
Nhịn, nhất định phải nhịn.
Yến Song phải sử dụng ý chí cực kỳ mạnh mẽ và kinh nghiệm làm việc phong phú, mới không cười ra tiếng ngay tại chỗ.
Tăng ca trung thu, gấp ba tiền lương!
Hết sảy con bà bảy!
Tần Vũ Bạch có nói thêm gì, y cũng sẽ không giận chuyện Tần Vũ Bạch làm vỡ màn hình điện thoại nữa!
“Thế nào? Bây giờ có thể trả lời tôi, rốt cuộc khách sạn là chuyện gì chưa?”
Yến Song quay mặt lại, hít sâu một hơi, hết sức bình tĩnh nói: “Tần Vũ Bạch, anh và tôi có ký kết hợp đồng, anh gọi tôi, tôi phải tới, nhưng lúc anh không gọi, tôi vẫn tự do như trước, tôi có quyền làm chuyện tôi muốn, cũng có quyền đi bất cứ đâu.”
Tần Vũ Bạch lại bóp chặt gương mặt Yến Song, lần này hắn dùng toàn bộ sức lực, đảm bảo không bị người hầu không nghe lời này đẩy ra nữa, hắn lạnh mặt, trong ánh mắt lại bùng lên ngọn lửa, “Cậu hy vọng tôi nhốt cậu lại à?”
Trong nháy mắt nói ra câu này, Tần Vũ Bạch chợt thấy buồn bực trong lòng vơi đi không ít.
Người hầu, sao có thể không hầu hạ bên người chứ?
Y hẳn phải ở bên cạnh hắn, mọi lúc mọi nơi, tất cả nằm dưới sự kiểm soát của hắn, bị nhốt trong lòng bàn tay hắn như con chim trong lồng.
Đây là chuyện hắn muốn làm với Tần Khanh nhưng lại không dám làm.
1
Yến Song là gì? Y là vật thay thế cho Tần Khanh, đương nhiên có thể gánh vác tất cả dụ.c vọng hắn dành cho Tần Khanh.
Tần Vũ Bạch bị tưởng tượng trong đầu kíc.h thích đến mức cánh tay run lên, hắn cúi đầu, ghé sát vào Yến Song, để hương vị của mình xâm nhập vào hơi thở của y, ngữ khí nguy hiểm, “Tôi cảm thấy đây là một ý rất hay, cậu nói xem?”
Lại bắt đầu.
Hàm răng lộ ra khỏi đôi môi, cắn chặt lấy môi dưới, môi dưới của Yến Song từ màu đỏ tươi chuyển sang màu máu rồi tái nhợt vì đau đớn, chỉ trong vỏn vẹn vài giây.
Cũng giống như việc hắn chiếm hữu Yến Song, chẳng cần tốn nhiều sức đã nhanh chóng khiến Yến Song bị đánh cho tan tác.
Yến Song nhịn đến mức ruột đã sắp vặn thành bánh quai chèo rồi.
Nhanh như vậy đã cho y tới ở Tần gia á?
Vậy là lại tiết kiệm được một khoản chi phí ăn ở!
Y quyết định cộng lại cho Tần Vũ Bạch 0.1 điểm.
Để Tần Vũ Bạch trở về đội ngũ đàn đông trên 9 điểm.
Hàng mi hé mở, tròng mắt đen nhánh hơi rướm nước, giọng điệu vẫn cứ quật cường, nhưng lại không che giấu được được sự run rẩy, “Tùy anh.”
“Được quá......”
“Tần Vũ Bạch ——”
Ba người trong phòng đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tần Vũ Bạch đã quen biết Kỷ Dao khoảng mười mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng Kỷ Dao...... quần áo không chỉnh tề như thế.
Thực ra chỉ là trên áo sơ mi có nếp nhăn mà thôi.
Nhưng đối với Kỷ Dao có tính soi mói đến quái dị mà nói, chuyện này gần như có thể gọi là chật vật.
“Kỷ Dao......” Yến Song vừa thấy Kỷ Dao đến, lập tức đổ lệ hoa.
Vừa rồi y nhịn cười quá khổ sở, sớm đã nước mắt lưng tròng, lúc này vừa hay, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống gò má không uổng phí chút nào.
Đoán được và tận mắt nhìn thấy luôn là hai chuyện khác nhau.
Cho dù Kỷ Dao sớm đã đoán được quan hệ giữa Tần Vũ Bạch và Yến Song, thậm chí chính tai nghe thấy Tần Vũ Bạch gọi tên Yến Song ở trong điện thoại, nhưng tận mắt nhìn thấy Tần Vũ Bạch một tay bóp gương mặt Yến Song, tư thế mờ ám, nhìn như sắp cúi xuống hôn môi, sợi dây trong đầu Kỷ Dao rốt cuộc bị chặt đứt.
Kỷ Dao sải bước về phía hai người.
Áp suất không khí xung quanh hắn thấp vô cùng, như thể kéo theo băng tuyết đánh úp về phía hai người họ
Tần Vũ Bạch không buông Yến Song ra, mà nở một nụ cười nhạt với Kỷ Dao, “Sao Kỷ thiếu muốn tới mà không......”
Yến Song bị Kỷ Dao kéo mạnh ra khỏi vòng tay của Tần Vũ Bạch —— lại còn kéo cổ áo y, kể cả Yến Song đã che cảm giác đau, cũng cảm thấy mình như sắp thăng thiên trong phút chốc.
May là Kỷ Dao lôi y ra, đẩy ra đằng sau rồi lập tức buông ra.
Nụ cười trên mặt Tần Vũ Bạch dần dần biến mất.
“Kỷ Dao, hẳn là cậu biết, tôi gọi cậu một tiếng Kỷ thiếu, là nể mặt mũi của ai.”
Kỷ Dao kìm nén cơn nóng bùng lên trong lòng, bình tĩnh nói, “Buổi chiều còn có tiết, tôi đưa cậu ấy đi.”
Hắn xoay người đối mặt với Yến Song.
Yến Song chỉ ngây người nhìn hắn, đôi mắt sau tròng kính đẫm nước mắt, đen nhánh ướt át, yếu ớt hoảng loạn.
Trong đầu Kỷ Dao vô cớ hiện ra cảnh Yến Song ngã trên mặt đất khóc không thành tiếng.
“Kỷ Dao...... Tớ không đứng lên nổi......”
Y quá yếu ớt, nếu không có ai tới giúp y một tay, y sẽ rữa nát ở nơi không ai nhìn đến.
Kỷ Dao vươn tay, giữ chặt cánh tay Yến Song, vẻ mặt lạnh lùng.
Người lạnh lùng như vậy, nhưng lòng bàn tay lại ấm nóng.