Thiên Tú bước sang một bên, nhìn gã đàn ông mặc đồ tây trên đất, nhìn một hồi, phì một tiếng bật cười: "Tạo dáng của mày thật khác người đó, hiện nay thịnh hành mốt mới à?"
Gã đàn ông mặc đồ tây trên đất tứ chi đều bị đánh gãy, hơn nữa là dập nát. Thế tạo dáng lúc này là chân trái quặt sang trái, chân phải quặt sang phải, hai đầu gối chụm vào nhau, cánh tay phải ngoặt lên trên, cánh tay trái ngoặt xuống dưới. Tư thế quỷ dị rất khó hình dung, khuôn mặt anh tuấn kia trắng bệch dọa người, như tờ giấy, nhưng lại không có vết thương khác, chỉ là mày nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn rất đau đớn.
Ở trong mắt Thiên Tú quỷ là đặc thù, rất dễ phân biệt với con người, mà ở trong mắt quỷ, Thiên Tú cũng là đặc biệt, có một thứ cảm giác khắc chế trời sinh với chúng. Có điều tên này cũng không đếm xỉa tới cậu, dùng khúc xương cổ không gãy duy nhất ra sức ngoái đầu, ngó Thúy Hằng đang khóc lóc mắng chửi ở bên, mặt đầy vẻ tươi cười dữ tợn.
"Ý mày là sao? Con bé đó có thù oán với mày à?" Thiên Tú chẳng buồn nhìn xuống bên cạnh, cho dù bộ dạng gã bây giờ rất đáng sợ nhưng cũng chả lạ lẫm gì, dù sao gã cũng chẳng thể cắn cậu.
Cảm thấy lời nói Thiên Tú có vẻ ngạo mạn khiến gã mặc đồ tây có chút bực mình, chỉ nghiến răng nói: "Con ả này ác thật, không ngờ lại gọi người đánh gãy hết xương cốt tứ chi của tao. Tao là bị đau đến chết, lần này tao sẽ khiến nó không chết tử tế được. Hừ, đây chính là làm quỷ cũng không tha cho nó!"
"Mày đừng nói bậy. Nếu thật là như vậy, thế mọi người hễ gặp được chuyện không hài lòng, không giải quyết nổi, hoặc kẻ thù không chọc nổi, vậy thì trực tiếp tự sát chết để biến thành quỷ, rồi đi báo thù là được." Thiên Tú hừ nói: "Mày cho rằng biến thành quỷ thì có công năng đặc dị, có thể làm gì cũng xong à? Nằm mơ đi!"
Gã đàn ông đồ tây bắt đầu cảm giác được rõ ràng uy lực mạnh mẽ đến từ Thiên Tú. Quỷ cũng không phải không gì không làm được, trong đất trời người có thể khiến gã hồn bay phách lạc có nhiều lắm, cho nên gã chẳng dám quá càn rỡ với Thiên Tú, mà ủy khuất nói: "Chủ yếu là con ả này quá độc ác, tôi không ngờ lại bị chúng đánh chết tươi, hơn nữa tôi còn là đối tượng làm quen của ả. Chẳng qua chỉ là muốn cầm tay ả, hôn mặt ả, bỏ thuốc vào ly nước… Điều này tính là cái gì chứ?"
"Mày hãy khoan." Thiên Tú bảo dừng lại, nói: "Lúc nãy sau cùng mày nói gì? Sau khi cầm tay, hôn mặt, mày còn muốn làm gì cơ?"
Thần khí từ Thiên Tú đột ngột tỏa ra mạnh mẽ khiến gã đàn ông đồ tây muốn ná thở. Bất kể thế nào Thiên Tú là một vị á thần có hai phần ba dòng máu Thần linh trong người, hơn nữa cậu còn có thệ nguyện lớn lao của mình, đối với quỷ hồn cấp thấp vẫn có ưu thế vượt trội hơn hẳn.
Thiên Tú cầm Thiên Hoa Thần Kiếm hướng xuống đầu gã, mặt lạnh nói: "Mày bỏ thứ gì vào trong ly nước? Nói."
Tú hét mạnh từ cuối làm gã giật mình, lại thấy thanh kiếm tỏa ra ánh kim quang phát ra uy lực mạnh mẽ đang đặt lên cổ mình khiến gã đàn ông đồ tây sợ hãi nói ra lời thật: "Là... là thuốc kích dục nữ... Blue Wizard..."
Thiên Tú nói: "Bỉ ổi đến thế là cùng, người ta mới tới gặp mày để tìm hiểu mà mày chơi bẩn vậy đó. Vậy con bé đó uống rồi phải không?"
Gã lắp bắp: "Dạ... dạ... con bé đó uống cạn ly luôn."
Thiên Tú hỏi tiếp: "Mau khai báo danh tính của mày rồi cả gia đình mày ra để tao làm việc. Nói láo là tao cho một nhát là rụng đầu nghe chưa?"
Gã tím tái mặt, lòng không khỏi sợ hãi bao trùm khi gặp phải thứ dữ, luống cuống: "Tôi... tôi..."
Thiên Tú: "Không chịu nói? Được, tao cũng đã có cách."
Nói xong, Tú rút smartphone siêu đặc biệt có khả năng liên hệ mọi thứ trong tam giới, cậu vào danh bạ chọn ID rồi bấm call, đầu dây bên kia bắt máy và hỏi: "Hello, ai đấy?"
Tú: "Là tôi đây, Thôi Phán Quan à."
Thôi Phán Quan: "Oh, tưởng ai hóa ra là Gilgamesh. Ngài tìm tôi có chuyện gì?"
Tú: "Có một quỷ hồn hại người đang bị tôi khống chế, tôi kêu nó khai ra tên họ mà nó không chịu khai, phiền anh giúp."
Thôi Phán Quan: "Giúp thì Ok, nhưng mà..."
Hiểu nỗi lòng của người ở đầu dây bên kia, Tú thở dài nói: "Tối nay tôi sẽ dẫn anh và đám Hắc Bạch vô thường đi Candi Shop Bar được chưa?"
Thôi Phán Quan sốt sắng: "Được, được giờ thì chụp khuôn mặt con quỷ đó rồi gửi qua cho tôi, mất ít phút để tôi tra ra danh tính nó từ Trung tâm Cơ sở dữ liệu Âm phủ này."
Tú: "Ok."
Nhận được tấm hình từ Thiên Tú, Thôi Phán Quan dùng chiếc máy tính siêu mạnh tìm một hồi, rốt cuộc tra được danh tính con quỷ đả tường này, trên Sinh Tử Bộ đã ghi rõ, con quỷ này tên Phan Văn A, chết vào ngày hôm nay, hơn nữa cả đời làm nhiều việc ác, việc xấu. Ba tuổi nhìn trộm phụ nữ tắm, bốn tuổi ép phụ nữ nhìn lén gã tắm, mười lăm tuổi dụ dỗ mẹ kế, mười sáu tuổi cưa bồ nhí của cha gã, năm mười tám tuổi làm cho thư ký của cha gã có thai...
Tú nghe vị Phán Quan nói qua smartphone xong thì trừng mắt nhìn con quỷ đang run cầm cập bị cậu chế ngự: "Quả là những chuyện dâm ác."
Rồi cậu hỏi tiếp: "Thế còn cha của nó?"
Phán Quan trả lời: "Cha nó là tổng giám đốc công ty B, cũng sắp ngủm củ tỏi vào một ngày không xa, hắn chết chủ yếu là do ác nghiệp của thằng con nó mang tới."
Thiên Tú gật đầu mỉm cười: "Cảm ơn anh nhiều lắm."
Phán Quan cũng cười: "Không có chi, miễn là anh không quên lời hứa..."
Tú đáp: "Tôi không quên đâu, 20 giờ tối nay, lo sửa soạn sớm đi rồi tới chỗ tôi."
Phán Quan họ Thôi hăm hở thấy rõ, vội đáp: "Ok ok..."
Rồi Thiên Tú tắt máy, ngó con quỷ đang run thấy tội nghiệp. Cậu nói: "Tội mày nhiều ha."
Con quỷ lắp bắp: "Cầu xin anh tha cho tôi một lần, tôi lỡ dại. Làm ơn..."
Tú lớn giọng: "Biết có ngày hôm nay thì tại sao lúc đó không dừng tay lại?"
Con quỷ càng sợ hãi: "Tôi... tôi..."
Tú: "Quá trễ rồi."
Lúc Thiên Tú đang vung kiếm lên tính chặt đầu con quỷ thì trên trời bỗng xuất hiện mây đen kéo đến, tức thì trong đám mây phát ra tiếng sấm nổ và một tia sét đánh thẳng xuống con quỷ cháy ra thành tro bụi khiến Tú hoảng kinh. Rồi cảnh tượng trở lại bình thường ban ngày, mây đen biến mất và màn đêm do con quỷ tạo ra cũng tan đi. Trong chốc lát Tú hiểu rằng: loại người làm nhiều việc ác này không đáng đồng tình, cho dù chết oan cũng là trừng phạt đúng tội, ác giả ác báo. Sau khi chết sẽ xuống thẳng Địa Ngục, cho dù không có quỷ sai bắt cũng vậy, là không cho phép sinh hồn của gã lởn vởn ở Dương gian nên gã mới bị Trời sai Thiên Lôi đánh cho tan xác hồn vía.
Giải quyết xong quỷ đả tường, Thiên Tú ngoái đầu liếc Thúy Hằng vẫn ngồi mé gốc cây. Cô bé hiện cũng không khóc, không chửi mắng nữa, nỗi sợ hãi cũng đã bị nỗi tuyệt vọng thay thế. Cô nàng im lặng không nói, sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn giống như đang suy ngẫm chuyện đời.
Nàng ta quả thật nên suy ngẫm chuyện đời, cuộc sống kiêu ngạo ương ngạnh phải chăng đã tạo nên sự sợ hãi cho những người nàng ta từng đánh kia? Cuộc sống không tình yêu, không bạn bè phải chăng sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất?
Thoạt nhìn Thúy Hằng quả thật đang suy ngẫm, nét mặt nàng ta biến hóa rất lớn, khuôn mặt đỏ bừng lúc màu sắc càng thêm đậm, giống như rực cháy vậy. Hai ngọn núi dưới bộ áo bó phập phồng dữ dội, thân thể còn hơi run rẩy mất tự chủ cũng không biết là đang suy ngẫm chuyện đời hay đang tự sướиɠ nữa.
Thiên Tú càng nhìn càng cảm thấy không đúng, chỉ thấy đôi chân thon dài khỏe khoắn của nàng ấy lúc thì banh ra, lúc đi khép lại, giống như đang luyện chân vậy. Hai ngọn núi phập phồng càng lúc càng dữ dội, lẽ nào cô nàng có bệnh kín muốn tái phát?