Thúy Hằng đi tới, Thiên Tú vẫn không phát hiện ra có quỷ vật theo sau bóng người thướt tha của nàng, Tú vừa muốn đi theo nhìn xem lại chợt phát hiện, rõ ràng Thúy Hằng đi đằng trước không ngờ lại xuất hiện từ bên trái cậu một cách thần kỳ nên cậu vội vã trốn vào mé một gốc cây khác, cô nàng vẫn làu bàu, dùng ánh sáng điện thoại rọi đường, bước chân không nhanh không chậm đi tới, nhưng khi Thiên Tú hồi hồn, nàng ta lại xuất hiện ở đằng sau mình…
Hơn nữa, Tú phát hiện ra rằng: nàng ta hoàn toàn không nhìn thấy mình, thực ra khoảng cách giữa hai người họ không vượt quá năm mét, Tú nhờ ánh sáng từ smartphone thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô nàng, nhưng nàng ta lại không nhìn thấy mình, hơn nữa cô nàng là tới tìm người ở cánh rừng này.
Còn nữa, đám đàn ông xăm mình lúc nãy kia tìm nàng đều tìm sắp điên lên rồi. Vào thời đại công nghệ cao này, smartphone đã trở thành công cụ không thể thiếu trong cuộc sống của mọi người, lúc nãy những gã kia sốt sắng như thế, vì sao không gọi điện thoại cho nàng ta chứ, smartphone ở trong tay cô nàng, độ sáng đã chứng tỏ nguồn điện dư dả, hơn nữa loại người này chắc không có khả năng nợ cước điện thoại chứ?
Còn có điểm quan trọng nhất chính là, vì sao nàng ta lại đảo qua đảo lại một cách xuất quỷ nhập thần quanh Thiên Tú nhỉ? Cậu móc smartphone của mình ra xem, không hề có tín hiệu, điểm này ở khu biệt thự xa hoa là tuyệt đối không có khả năng, bởi vì ở trong cánh rừng nhỏ này có cột tín hiệu của nhà mạng…
Đúng vào lúc này, Thúy Hằng lại lần nữa xuất hiện, gần như đi dán sát bên người Thiên Tú, cậu thậm chí có thể nhìn thấy lông mi của cô bé đang giần giật, còn có hình dáng nội y dưới bộ áo bó, nhưng cô nàng lại không nhìn thấy cậu.
Quỷ Đả Tường! Thiên Tú lập tức nghĩ đến khả năng này, tại đây quả thật là giải thích hợp lý nhất.
Trong mắt Thiên Tú, Thúy Hằng giống như một người đi lại trong đường hầm thời không, rõ ràng là đi về phía trước, giây tiếp theo lại xuất hiện ở bên trái, từ trái đi về bên phải, rồi lại xuất hiện ở đằng sau, điều này nếu là người thường nhìn thấy, có lẽ sẽ bị hù chết.
Mà bản thân cô nàng khẳng định không biết hết thảy mọi chuyện này, nàng ta chỉ cảm thấy mình thỏa thích dạo chơi ở trong cánh rừng, cho dù đi con đường lặp lại, cũng chỉ là mình không chú ý mà thôi. Dẫu sao nơi đây là khu rừng nhân tạo, mỗi gốc cây đều mọc như nhau, lại là ban đêm tối om, chỉ dựa vào ánh sáng của điện thoại thì hoàn toàn không phân biệt được đâu với đâu.
Song, Thúy Hằng đi đâu bao lâu bèn dừng lại, bởi vì cô nàng nhìn thấy lối này rất quen, vừa nãy nàng vừa mới đi qua. Cô bé gãi gãi đầu, nàng vẫn chưa ý thức được tính đặc thù của sự việc, chỉ cho rằng mình đi nhầm đường, cho nên cô nàng không nghĩ nhiều, lại lần nữa bước lên con đường phía trước. Nhưng khi cô nàng lặp lại liên tục sáu lần trở về chỗ quen thuộc thì cô nhóc đã luống cuống rồi!
Thúy Hằng rốt cuộc dừng chân, dường như ý thức được có gì đó rất lạ đang xảy ra, cô nàng lẩm bẩm nói: "Mình rõ ràng đi về phía trước, vì sao lại quay lại nơi này rồi?"
Nàng rầu rĩ, trong lòng có phần hơi hoang mang, bèn cắn môi ép mình bình tĩnh lại.
Nơi đây chỉ là một cánh rừng được trồng nhân tạo trong khu biệt thự xa hoa, phạm vi vài mẫu đất, mấy trăm gốc cây, chỉ là đang vào đầu hè cành lá xum xuê, rợp cả bầu trời, dẫn tới tình huống ở trong rừng cây không thể nhìn thấy bên ngoài. Nhưng cho dù như thế, cánh rừng này ở ngay trong khu biệt thự, bất kể đi hướng nào cũng đều có thể ra khỏi cánh rừng.
Nhưng hiện tại Thúy Hằng lại không đi ra được. Nàng ta là một chị hai, xã hội đen đời hai, là một người hung ác khát máu, có tính khí quật cường, không lạy trời đất, không sợ quỷ thần. Cô nàng giơ smartphone, vẫn chưa từ bỏ ý định lại đi thêm hai vòng. Khi nàng lại lần nữa quay về, nét mặt đã hoàn toàn thay đổi, từ sự mơ màng và hoang mang của kẻ lạc đường lúc ban đầu, giờ đã biến thành sự kinh hoảng, sợ hãi.
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Chị hai chửi lấy chửi để, cho dù rơi vào trong nỗi sợ hãi vô tả, nhưng chị Hai đúng là chị Hai, tính khí hung ác kia mãi mãi sẽ không thay đổi. Ngay cả Thiên Tú ở bên cũng trơ mắt nhìn. Nàng vươn một cánh tay ra, thò vào trong bộ áo bó của mình, từ trong nội y móc ra chiếc bật lửa, rồi ngồi xuống đất muốn châm lửa vào cây con bên mình!
Thiên Tú sau khi nhìn thấy liền đổ mồ hôi lạnh, giơ ngón tay cái lên, thầm khen cô bé này thật hổ báo, chỉ nghe chị hai vẫn còn đang thì thào: "Móa, nhiều cây đáng chết như vậy làm bà mày lạc đường, bà đây trực tiếp đốt chúng bay!"
Nhưng ngay vào lúc nàng ta vừa mới châm chiếc bật lửa cao cấp, ngọn lửa vừa mới xuất hiện thì xung quanh nàng ta bỗng thổi tới một cơn gió lạnh, lạnh buốt thấu xương làm tung bay mái tóc dài của cô nàng, dập tắt lửa.
Thúy Hằng rùng mình một cái, tưởng rằng chỉ là trùng hợp, lại thử châm bật lửa lần nữa. Gió lạnh tái hiện, dường như càng lạnh lẽo hơn lần trước, hơn nữa càng thêm mãnh liệt, thổi rối tung mái tóc của cô nàng, dính đầy lên mặt, khiến vị chị hai tính tình nóng nảy này phát điên lên.
"Đây rốt cuộc là con mẹ nó xảy ra chuyện gì? Là ai đùa giỡn với bà? Có giỏi đứng ra ngoài!" Thúy Hằng phẫn nộ gào thét, chỉ đáng tiếc, hoàn toàn không có ai đáp lời. Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, im đến đáng sợ, trong từng cơn gió lạnh, cành cây đu đưa, lá cây vang lên xào xạc, hệt như có oan hồn đang khóc lóc.
"A…" Chị hai gần như sụp đổ hét to, cô nàng dựa chặt vào thân cây, híp mắt, không ngừng quan sát xung quanh, cái gì cũng chẳng có, như vậy càng đáng sợ hơn.
Chị hai dựa vào cây hét to, không ai đáp lại, smartphone không có tín hiệu, bật lửa có thể châm thuốc lại không châm được cây cối, cô bé tuyệt vọng hận không thể báo cho cha mình vì điện thoại không kết nối được với số điện thoại của cha cô. Sau khi dùng hết tất cả cách, cô nàng dùng một tia tỉnh táo và tự tin sau cùng, bắt đầu chạy như như điên trong rừng cây, thỏa sức phô bày dáng người gần như hoàn mỹ và tố chất thân thể mạnh mẽ.
Mà thể lực của cô bé cũng khiến Thiên Tú thán phục, chạy vùn vụt từng vòng trước sau vẫn giữ nguyên tốc độ, chạy nửa giờ nàng đã mệt phờ nhưng vẫn không chạy ra được khỏi vòng luẩn quẩn này. Cô nàng trong cơn tuyệt vọng cùng sợ hãi không ngờ lại ngồi xuống đất khóc…
Đây chính là sự đáng sợ của Quỷ Đả Tường. Từng có người thử dùng phương thức khoa học để giải thích hiện tượng Quỷ Đả Tường, nói chẳng qua là ý thức của con người mông lung nên lạc đường mà thôi, nói là bản chất vận động của sinh vật là vận động theo hình tròn. Khi mọi người ý thức mơ hồ mất đi cảm giác phương hướng, thì sẽ đi theo vận động hình tròn căn nguyên.
Thiên Tú không biết những lời này có chính xác tuyệt đối hay không, nhưng vẫn có khả năng nhất định. Chỉ có điều còn người sẽ không dễ dàng xuất hiện tình huống ý thức mơ hồ. Giống như chị hai lúc nãy, cô nàng sở dĩ tới cánh rừng này chính là muốn nhìn trộm người khác kiếm đối tượng để biết thêm một ít về quá trình yêu đương thật sự trong khoảng cách gần. Có thể nói chị Hai chẳng những ý thức tỉnh táo, hơn nữa mục đích rõ ràng, nhưng nàng ta lại xuất hiện vận động vòng tròn dưới tình huống này.
Mà điều này phải quy kết cho năng lực đặc thù của quỷ. Quỷ là một loại năng lượng vô hình, oán niệm càng lớn năng lượng càng lớn, năng lượng của quỷ hồn có thể ảnh hưởng tới ý thức tư duy của con người. Chẳng hạn như ảo giác, giấc mơ, đều có khả năng bị năng lượng quỷ hồn quấy rối, còn có chính là Quỷ Đả Tường, vào lúc mạnh hơn chút chính là quỷ nhập, lúc quỷ mạnh mẽ nhất thì sẽ thật sự xuất hiện, có thể tiếp xúc đến người sống, thậm chí tàn hại người sống.
May thay, bây giờ vẫn chưa đạt tới mức nghiêm trọng như vậy, năng lượng quỷ hồn tạo ra Quỷ Đả Tường không hề mạnh mẽ cho lắm, Thiên Tú cũng biết cách phá giải nhưng trước tiên phải tìm được oan hồn đó, sau khi tiêu diệt nó thì mới có thể mang Thúy Hằng ra ngoài.
Nhưng Tú quan sát ở đây rất lâu lại trước sau không tìm thấy quỷ hồn dù cậu đã vận Thần lực.
Thúy Hằng ngồi ở mé gốc cây, nỗi sợ hãi và khó hiểu không ngờ khiến cô nàng bật khóc. Nàng ta rốt cuộc chỉ là một cô bé chỉ mới mười bảy, có thể cầm dao chém người sống nhưng lại không có cách nào cầm dao "thăm hỏi" với quỷ.
"Quỷ mới biết đang xảy ra chuyện gì!" Thiên Tú khẽ lắc đầu nói. Chỉ tiếc rằng, trước khi chưa gặp được quỷ hồn đang lởn vởn xung quanh kia, cậu không thể trò chuyện với Thúy Hằng. Cho dù lời lúc nãy nàng nói đều rất rõ ràng, nhưng điều đó chỉ giới hạn ở việc nàng lẩm bẩm với chính mình, thực ra với bên ngoài thật sự, ý thức của nàng ta là mơ hồ hỗn loạn.
"Khà khà, mày giẫm đạp tao rất thoải mái phải không? Có thể dời đi đâu thì dời à?" Đúng vào lúc này, một thanh âm rờn rợn bỗng truyền tới, Thiên Tú từ tốn cúi nhìn, quả là hình ảnh có thể dọa giật nảy mình người khác.
Đâu ngờ rằng dưới chân Tú lại giẫm một người, đó là một nam thanh niên, trên người bận đồ tay xa xỉ, cúc áo màu vàng lấp lánh ánh sáng, bộc lộ ra thân phận bất phàm. Mà càng bất phàm hơn chính là, toàn bộ tứ chi gã đều cong gập, giống như một con rối bị đứt dây, các khớp gần như đều không liền lại với nhau, bày ra tư thế cong queo quỷ dị.
Như vậy xem ra, gã chẳng phải là một con người, mà là một con quỷ, một oan hồn chết thê thảm, khi còn sống thân phận bất phàm!