Tờ mờ sáng, Quang Minh khẽ mở mắt, nhìn qua bên cạnh thấy Quỳnh Phương còn say giấc nồng, má nàng đỏ hây hây còn miệng thì đang cười chắc đang mơ giấc mộng đẹp. Trông nàng có vẻ hạnh phúc lắm khiến Minh tự nhiên thấy vui trong lòng, dẫu sao nàng là em gái của Quỳnh Như, là người hầu và cũng là vợ mình nên cậu đâu thể hời hợt với nàng.
Minh nặng đầu suy nghĩ: cha mẹ mình mà biết chuyến đi chơi về quê lần này còn dắt thêm bốn cô vợ độ tuổi mới lớn về nhà không biết hai người họ nghĩ sao? Tán thành hay đuổi mình ra khỏi nhà chăng? Chuyện nhà cửa thì khỏi lo, mẹ cậu vốn đã mua sẵn một căn biệt thự ở quận 3 để dành cho cậu từ mấy năm trước khi cậu đã đỗ Đại học, có thể dùng làm nơi trú tạm thời cho mình và bốn nàng. Haiz, sắp tới cả bốn cô bé sẽ lần lượt cho ra đời những nhóc tì kháu khỉnh và đáng yêu, tất cả bọn nhóc đều là con của cậu, vậy là thêm gánh nặng nữa rồi. Nghĩ tới đây, cậu rùng mình và tự nhủ giông bão rồi cũng sẽ qua sớm thôi.
Nhìn qua thấy thân thể Quỳnh Phương trắng nõn và mơn mởn làm Minh nhớ đến cuộc hoan lạc trời long đất lở với nàng đêm qua khiến cậu muốn làʍ t̠ìиɦ với nàng thêm nữa rồi phải nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, thay đồ chào bà nɠɵạı rồi cùng hai cô nàng Quỳnh Như và Quỳnh Phương trở về thành phố làm thủ tục nhập học vì thời gian chơi ở nhà nɠɵạı đã hết, ba tiếng nữa ông Mạnh tài xế của gia đình sẽ lên đây đón cậu.
Vài phút sau, Minh không kìm được phải rên lên một tiếng đầy sung sướиɠ khi cảm giác khi quy đầu chui lọt qua cái vòng tròn thít chặt chỗ cửa mình cô bé. Mười lần như một, cảm giác trong âm đa͙σ cô vợ mười lăm tuổi này là vô đối, cũng như Thúy Diễm không thể tìm đâu ra ở những phụ nữ trưởng thành khác. Hiện giờ thì nàng là cực phẩm đối với Minh nên cậu luôn trân trọng từng phút từng giây khi hưởng thụ thân thể của nàng.
Những câu nói ngắt quãng, những cái nhíu mặt, răng cắn chặt, hai tay bấu chặt tấm chiếu, tất cả đều lọt vào trong đôi tai và đôi mắt mở to ra hưởng thụ của Minh. Cậu yêu thương cô vợ này hết chỗ nói, biết tuổi của nàng còn đang dậy thì, cơ quan sinh dục đang phát triển nên chắc chắn chưa thể thích nghi được với kích cỡ của khúc thịt cậu, nhưng nàng biết cậu thích nên cô bé cứ khuyến khích cậu làm tới, có đau thốn cũng cắn răng chịu đựng.
Có được một cô vợ xinh đẹp biết cách chiều chuộng chồng như thế thử hỏi làm sao mà Minh không thương nàng cho được. Thế là mặc cho Minh nắc, mặc cho mình đau, Quỳnh Phương vẫn khuyến khích: "Ui da, không sao, mạnh lên đi chồng, Ah, sâu thêm chút nữa đi anh, hít hà, vợ muốn chồng vô hết bên trong của vợ luôn, úi cha."
Quỳnh Phương thắc mắc: "Chi vậy anh? Không phải chúng ta sống luôn ở đây sao?"
Minh giải thích: "À, đây là nhà của bà nɠɵạı anh, anh chỉ ở đây chỉ khi nào có dịp về đây chơi thôi. Còn nhà anh thực sự là ở trên thành phố. Thùy Trang và Thúy Diễm cũng giống như anh vậy, hôm nay anh sẽ trở về đi học tiếp, thời gian anh vui chơi ở đây hết rồi."
Quỳnh Phương ồ một tiếng rồi hỏi tiếp: "Vậy em với chị Quỳnh Như có được theo anh không ạ?"
Minh đáp chắc nịch: "Hai em là vợ anh mà không theo chồng về nhà chồng chứ ở đây làm gì?"
Cô bé đỏ mặt mỉm cười sung sướиɠ: "Dạ, vợ hiểu rồi! Xuất giá thì phải tòng phu."
Minh mỉm cười: "Vợ yêu hiểu nhanh lắm!"
Rồi nói tiếp: "Thôi em nằm nghỉ lát đi, anh vô làm chị của em vài hiệp đã."
Nói xong Minh nháy mắt với nàng rồi tồng ngồng tiến bước tới phòng riêng của Quỳnh Như, còn Quỳnh Phương thì thả mình nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Mở nắm cửa phòng của Quỳnh Như đẩy vào trúng phải ai đó kèm theo tiếng "Oái" nghe thật trong trẻo, Minh bước vào thì thấy cô vợ thứ ba lấy tay xoa đầu, Minh thấy vậy vội hỏi: "Chết thật, anh xin lỗi, em có sao không?"
Quỳnh Như cười khẽ nói: "Hi hi, em không sao đâu anh!"
Minh hỏi tiếp: "Mà sao em đứng ngay cửa chi vậy?"
Thấy nàng cười bẽn lẽn trông thật đáng yêu, Minh cười nói: "À, thì ra là rình anh với Quỳnh Phương phải không?"
Nàng thẹn thùng cười nói: "Vợ đâu thèm rình, chỉ sợ một ngày nào đó chồng bớt yêu chiều vợ thì vợ sẽ buồn lắm."