Rồi cậu ôm chầm lấy bà nɠɵạı, nói: "nɠɵạı ơi, con có xe mới rồi."
nɠɵạı Minh cũng xúc động, vỗ vỗ người cậu nói: "Cháu ngoan của bà, từ nay tự đi học một mình rồi."
Minh ứa nước mắt nói: "Dạ, cháu cảm ơn nɠɵạı."
Ông Mạnh nói: "Cậu cứ việc ở đây chơi thỏa thích, mười ngày sau tôi sẽ đến đón cậu về, tôi xin phép về trước."
Mình quay sang hướng ông tài xế: "Cháu cảm ơn bác nhiều nhưng sao bác không ở lại ăn cơm rồi hãy về."
Ông trả lời: "Tôi có chút việc trên ấy cần giải quyết sớm."
Minh cũng không miễn cưỡng: "Nếu là vậy thì cháu cũng không ép bác ở lại dùng cơm."
Ông tài xế chào hai bà cháu rồi quay người cất bước. Rời khỏi nhà nɠɵạı Minh được một đoạn ông thấy một cô bé tuổi trạc mười bảy xinh đẹp như tiên mặc yếm đào bước vào nhà nɠɵạı cậu chủ khiến ông ngạc nhiên: "Lạ thật, cô bé này là con cái nhà ai mà ăn mặc hở hang thế nhỉ? Từ người cô bé toát ra mùi thơm thoang thoảng cách xa còn ngửi thấy được."
Bỗng ông nhìn lên mái nhà bên cạnh thấy một bóng đen mờ ảo đen dõi theo cô bé đó, biết có điềm chẳng lành, ông chú mục bóng đen đó kỹ hơn, giây lát nhận diện được bóng đen đó là: Háo Sắc Quỷ, một chủng loại quỷ trong Ngạ Quỷ bộ.
Ông thấy toàn thân con Háo Sắc Quỷ ốm yếu, xanh xao nhợt nhạt, ánh mắt u tối, lờ đờ như người nghiện thuốc phiện. Đồng tử trắng dã, chỉ còn một chút xíu tròng đen. Phần bụng phình to ra. Đầu lởm chởm thưa thớt, chỉ còn một ít tóc. Các đầu móng tay dài, hơi nhọn. Nơi miệng thường hay nhỏ nước dãi. Loài quỷ này chuyên rình uống tinh, hút khí huyết của những cặp đôi nam thanh nữ tú khi họ đang mây mưa với nhau.
Với nghề tay trái là pháp sư trừ tà, ông Mạnh nhận định chắc chắn cậu chủ mình và cô bé xinh đẹp kia đã làʍ t̠ìиɦ với nhau mới thu hút con quỷ đó đến, rồi ông quyết định theo dõi con quỷ đó một khoảng cách an toàn và tiêu diệt nó. Ông Mạnh tiếp tục bước đi như không để ý gì đến nữa.
Thùy Trang bước vào nhà chào bà nɠɵạı của Minh rồi rủ người yêu đi dạo tắm nắng buổi sáng, Minh xin phép nɠɵạı rồi cùng Trang ra ngoài đi dạo. Gió thổi lồng lộng làm mái tóc dài của Thùy Trang bay phất phơ trong gió khiến Minh ngơ ngẩn nhìn, cả hai vừa đi vừa tâm sự, Minh thông báo đã có xe mới khiến nàng mỉm cười nói: "Chúc mừng chồng nha!"
Minh cười hì: "Chồng cám ơn vợ nè, hì."
Nàng trầm ngâm một lát, nói: "Ba ngày nữa là em sẽ về, anh thì mười ngày nữa..."
Minh nói: "Tức là em sẽ về trước anh."
Trang nói: "Chúng ta chỉ còn bên nhau mấy ngày ngắn ngủi nữa thôi, vắng em những ngày đó anh có buồn lắm không?"
Rồi Minh ôm chặt nàng vào lòng nói: "Buồn lắm chứ, những ngày sắp tới đây khi thiếu em chắc anh buồn chết mất."
Trang khẽ mỉm cười, nói: "Anh đừng nói vậy, chúng mình sẽ còn gặp lại mà."
Minh buông nàng ra, hai tay nắm chặt tay nàng nói: "Anh mong là thế, dù có xảy ra chuyện gì cũng không chia rẽ được chúng ta."
Rồi nàng bỗng nói: "Sau khi em đi rồi thì nhỏ em gái của em sẽ về đây chơi hè, nếu được mong anh trông chừng nó, con bé đó tinh nghịch lắm."
Minh gật đầu nhận lời nàng, rồi cả hai tiếp tục đi dạo.
"Em cũng bị anh làm đê mê luôn." Trang thở hổn hển đáp.
"Có lẽ em sắp đi rồi nên cảm xúc mãnh liệt vậy, vắng em rồi anh sẽ buồn lắm." Minh nói có chút bùi ngùi.
"Không có em thì anh vẫn có thể kiếm hoa khác mà." Nàng trêu cậu.
"Nhưng chỉ có hoa này mới làm anh bay bổng tận trời mây." Minh nói rồi xoa âʍ ɦộ nàng.
"Anh chỉ nhớ nó chứ nhớ gì em." Nàng có vẻ hờn dỗi.
"Sao không, nhớ em lắm chứ bộ." Minh nói.
"Xạo." Nàng nói.
"Vậy tí nữa anh phun hết vô trong em, để khi nào em có bầu rồi tìm anh, lúc đó anh cưới em làm vợ, xem thử anh có xạo không biết liền." Minh nhìn nàng cười đểu.
"Thôi đi ông tướng, anh phun vô rồi bắt thằng bồ em đổ vỏ hả. Khôn thế." Nàng bĩu môi.