Tiếng súng trên đỉnh núi tựa như ngọn hải đăng trong bóng đêm, như muốn thông báo với người của hai nhà: ta ở đây, mau đến bắt ta.
Liên quân hai nhà Vương gia và Dương gia lao thẳng lên theo cảm tính chứ không thèm suy nghĩ kỹ càng, tất cả đều lao tới. Họ hưng phấn nghĩ rằng mình đã phát hiện mục tiêu, có thể lập công, chẳng ngờ sau lưng bỗng xuất hiện hung thần.
Một bóng người cao lớn lao ra từ một bụi cây cao cỡ nửa người, lăn một vòng, vẫn còn nửa ngồi nửa quỳ chưa đứng hắn lên, giương súng tiểu liên xả đạn như mưa."Tạch tạch tạch " tiếng súng vang vọng trong rừng, át hết tiếng của đám người của hai nhà Vương, Dương đang hưng phấn lao lên núi.
Hỏa Điểu bắn hơn mười loạt đạn sau đó cũng chẳng quan tâm mình bắn trúng bao nhiêu người, lao thẳng người về phía trước, lăn trên mặt đất, trốn sau một thân cây.
Hắn vừa di chuyển thì tiếng súng lập tức vang lên từ bốn phương tám hướng, những viên đạn đều bay thẳng về phía hắn, đồng thời có người hô lớn: "Có người ở đây! Có người trốn ở chỗ này!"
Tiếng súng và tiếng la hét làm cho những người khác chú ý, những tổ ở gần đó liền tử bỏ ý định lên đỉnh núi, nhanh chóng lao tới phía này. Hỏa Điểu thực hiện vài động tác cực khó để tránh đạn, trong chớp mắt đã nấp sau thân cây. Những viên đạn bay "vèo vèo vèo!" sượt qua người hắn, nhưng không viên nào có thể trúng đích. Đây cũng không phải là do Hỏa Điểu tránh đạn giỏi mà là trình độ bắn súng của liên quân hai nhà Vương, Dương thật sự quá kém, nổ súng xong cũng không biết viên đạn bay đến chỗ nào. Thậm chí có người phát súng đầu tiên tạm coi là ngắm trúng mục tiêu mà đến phát thứ hai, phát thứ ba, phát thứ tư thì họng súng của hắn đã chếch lên trời một góc bốn lăm độ.
Hỏa Điểu vừa nấp sau gốc gây thì những viên đạn bay đến từ bốn phương tám hướng liên tiếp găm vào vỏ cây, làm cho vỏ cây vỡ vụn bắn tung tóe, thanh âm ''bụp bụp bụp'' do viên đạn găm vào thân cây vang lên không dứt. Hỏa Điều lăn người về phía sau, vừa lăn trên mặt đất vừa xả đạn về phía người của hai nhà Vương, Dương, ngay lập tức có vài người bị trúng đạn.
Nhưng vừa nổ súng thì Hỏa Điều cũng đã làm lộ vị trí của mình. Tuy người của hai nhà Vương, Dương không tận mắt nhìn thấy hắn nhưng có thể thấy ánh lửa lóe ra từ bụi cỏ. Thấy bụi cỏ lóe lên ánh lửa, tất cả đều điên cuồng xả đạn vào đó. Hỏa Điểu phải lăn lông lốc để tránh đạn, thậm chí còn không đủ thời gian đứng lên để chạy trốn.
"Đoàng!" Trên đỉnh núi lại vang lên một tiếng súng. Tiếng súng vừa vang lên, trên đầu một người trong đám người đang bao vây Hỏa Điểu bỗng xuất hiện một lỗ máu to tướng sau đó thì hắn ngã gục xuống.
Sau khi tiếng súng này vang lên, rốt cục cũng có người phát hiện ra vấn đề, lập tức gào lớn: "Tắt đèn pin đi! Tắt hết đèn pin đi! Đừng để bọn họ phát hiện ra vị trí của chúng ta!"
Nghe người này nói như vậy, mọi người cũng lập tức hiểu ra, trong bóng đêm mà lại bật đèn pin, không phải là tự biến mình thành cái bia sao. Vì vậy, trong nháy mắt, ánh sáng chòi lòa bỗng tắt phụt. Những người ở xa không nghe được câu nói kia sau khi phát hiện bên này đã tắt hết đèn pin cũng lập tức nhận ra mối nguy hiểm của việc bật đèn pin, tất cả đều nhanh chóng tắt đèn. Trong chớp mắt, cả ngọn núi lại chìm trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng súng vang lên không ngừng và những ánh lửa đầu nòng.
Lúc này đã không còn ánh sáng chiếu đến vị trí của Hỏa Điểu, việc này hắn mong còn không được. Hiện giờ hai bên đều giống như kẻ mù, đôi mắt tạm thời không còn tác dụng gì, tiếp theo thì cần phải xem ai có nhiều kinh nghiệm hơn, đương nhiên cũng cần có may mắn.
Hỏa Điểu lăn đến sau một tảng đá, tạm thời thoát khỏi cảnh nguy hiểm. Mà người của hai nhà Vương, Dương vẫn không hay biết gì, tất cả hỏa lực đều dồn vào chỗ Hỏa Điểu đứng lúc trước. Nhưng thực ra Hỏa Điểu đã sớm tránh xa chỗ đó hơn mười mét rồi.
Hỏa Điểu lắc đầu, cảm thấy rất buồn cười. Thường nói không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo, lúc này Hỏa Điểu cảm thấy việc có một đối thủ giống như heo cũng thật là sung sướng.
Hỏa Điểu trốn ở sau tảng đá, nhanh chóng thay đạn, hít sâu một hơi sau đó lao ra khỏi vị trí ẩn nấp, chạy nhanh đến một cây đại thụ gần đó, vừa chạy vừa giương súng nã đạn vào đám người của hai nhà Vương, Dương.
Tiếng súng vang lên và ánh lửa đầu nòng đã một lần nữa làm lộ vị trí của Hỏa Điểu, lại có mấy người trong liên quân ngã xuống, hỏa lực còn lại đều ngay lập tức tập trung vào vị trí của Hỏa Điểu.
"Đoàng!" Trên đỉnh núi lại vang lên tiếng súng, lúc này mọi người cũng chẳng quan tâm là ai đã xui xẻo trúng đạn, bởi vì hiện tại ánh mắt tất cả mọi người vẫn chưa quen với bóng tối, gần như chẳng nhìn được gì.
Một phát súng của Thiên Táng tuy chỉ giết được một người, nhưng sự có mặt của hắn gây ra áp lực tâm lý cực lớn cho người của hai nhà Vương, Dương, bởi ai cũng không biết liệu mình có thể là mục tiêu kế tiếp của hắn không.
Do vậy, sau khi tiếng súng vang lên, hỏa lực đang áp chế Hỏa Điểu cũng yếu đi rất nhiều.
Một người lính đột kích xuất sắc là người biết tận dụng mọi thời cơ, hỏa lực bên kia vừa mới yếu đi, Hỏa Điểu liền tận dụng ngay cơ hội này. Hắn lợi dụng địa hình, lựa chọn cách đánh du kích, ẩn nấp, sau đó lại đột nhiên nhảy ra đánh lén. So về kinh nghiệm chiến đấu hoang dã thì Hỏa Điểu có thể làm tổ tông của liên quân hai nhà. Người của hai nhà hoàn toàn không có kinh nghiệm bắn súng và chiến đấu nơi hoang dã, bị chiến thuật cũ nhưng vô cùng hiệu quả của Hỏa Điểu áp chế hoàn toàn, lúc bọn họ vẫn còn đang bắn vào chỗ hắn vừa trốn thì không biết hắn đã chui vào góc nào để đánh lén rồi.
Không thể không nói Hỏa Điểu có thể đánh lén thành công rất nhiều lần là nhờ rất lớn vào may mắn. Liên quân hai nhà không quen với việc chiến đấu bằng súng đạn, còn võ công dù có cao cường đến đâu thì cũng làm được gì trước súng đạn? Ngay cả người trong quân đội chính quy lần đầu cầm súng chiến đấu cũng sẽ rất hoang mang, đây là việc không tránh khỏi. Huống hồ người của hai nhà chưa bắn súng bao giờ, chưa trải qua huấn luyện chính quy, sao có thể so được với quân đội chính quy. Bọn họ bị Thiên Táng và Hỏa Điểu, phải tận mắt nhìn thấy từng đồng đội của mình ngã xuống, đối mặt với nguy cơ tử vong, chịu áp lực tâm lý vô cùng nặng nề, giờ bọn họ có thể phát huy được ba phần sức chiến đấu đã là tốt lắm rồi.
Nhưng tình hình như vậy cũng không duy trì lâu, bởi vì mấy tổ khác của liên quân ở gần đó đang chạy đến, hơn nữa đã đến rất gần. Nếu bị bọn họ bao vây thì Hỏa Điểu ngay cả chỗ để trốn cũng không còn.
Sau một tảng đá, Hỏa Điểu tháo băng đạn ra ném xuống đất, tuy trong băng đạn vẫn còn lại vài viên, nhưng đối với một cái lích đột kích, muốn giữ mạng thì luôn phải có đủ đạn, nếu không thì đang bắn nhau với người ta vừa bắn được vài phát đã hết đạn, như vậy thì chẳng khác gì đưa đầu chịu chết.
Thay đạn xong, Hỏa Điểu hít một hơi thật sâu, đột nhiên lao ra khỏi chỗ nấp, cúi người rất thấp, xoay người về phía sau, súng tiểu liên trong tay liên tục nhả đạn.
Tiếng súng của liên quân bỗng lặng xuống, Hỏa Điều bắn hơn chục loạt đạn sau lập tức quay người tìm chỗ ẩn núp mà không thèm quan tâm xem mình đã giết sạch đối phương chưa.
Lúc này, một tổ năm người đã tiến đến gần đỉnh núi. Có điều những người này cũng không giữ đội hình, mạnh ai nấy đi. Người chạy nhanh thì đi trước, người chạy chậm thì tụt ở phía sau, đang cố gắng chạy theo.
Không ai phát hiện ra một bóng đen chợt xuất hiện ở sâu trong rừng nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất. Khi bóng đen này biến mất, người đi ở cuối cùng bỗng cứng người sau đó ngã gục về phía trước, nằm rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Mười Một rốt cuộc đã ra tay, bóng đêm thăm thẳm chính là sàn diễn tuyệt vời cho hắn, hắn như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện, không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Hắn nhanh chóng áp sát người đi gần cuối. Khi Mười Một vượt qua người này cánh tay phải hắn vung lên, Thiên Trảm dễ dàng cắt đứt yết hầu của người đó, tiễn hắn chầu trời ngay lập tức. Khi Mười Một chém một nhát đồng thời tay trái hắn vung lên, Trảm Nguyệt vẽ thành một đường cong quỷ dị, bay thẳng đến gáy người thứ ba. Khi Mười Một ném Trảm Nguyệt ra đã tạo ra tiếng xé gió, nhưng âm thanh ấy dễ dàng bị tiếng súng không ngừng của Hỏa Điểu át đi. Trảm Nguyệt bay về phía người thứ ba, đến tận khi Trảm Nguyệt đến rất gần thì hắn mới cảm nhận được. Nhưng dường như kinh nghiệm chiến đấu của người này rất ít, sau khi cảm nhận được, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là né tránh mà là quay đầu lại nhìn. Một tiếng ''phập'' nhỏ vang lên, Trảm Nguyệt dễ dàng cắt đứt cổ họng hắn, mũi dao kéo theo một luồng máu trong không khí, sau đó nó lại bay ngược về phía Mười Một như có một sợi dây vô hình kéo lại.
Mười Một bắt lấy Trảm Nguyệt, thân hình khẽ động, một lần nữa ẩn mình trong bóng tối, tựa như hắn chưa từng xuất hiện. Mười Một không để lại một chút dấu vết nào, ngoại trừ ba cái xác vẫn còn ấm trên mặt đất.