Thế giới này là một sân khấu lớn, mỗi ngày đều có một vở kịch riêng. Trong cuộc sống, mọi người đều là diễn viên, sắm vai nhân vật của mình.
Thế nhưng, ai là người xem?
Trên khấu này, ai là người diễn? Ai là người xem diễn?
Kịch bản được an bài tỉ mỉ khiến cho tất cả mọi người dần dần bị mê hoặc, không thể phân biệt được mình vốn là kẻ diễn trò hay là người xem diễn.
Lục Đạo là một biên kịch vô cùng xuất sắc, tỉ mỉ sắp xếp một cốt truyện tuyệt vời, chỉ cần một chút dối trá, toàn bộ mọi việc đều nằm trong bàn tay hắn. Từ việc đoán được Từ Khiêm sẽ được ăn cả ngã về không, đến việc đặt bẫy cho Từ Khiêm tự chui vào, cả việc khi Mười Một đi cứu Nguyễn Thanh Ngữ, hắn âm thầm thông báo cho hai nhà Vương, Dương. Sau khi Vương gia và Dương gia phái người đi đuổi giết Mười Một, Lục Đạo lại lợi dụng lúc phòng thủ của hai nhà suy yếu để tập kích. Tất cả đều là vở kịch mà hắn tỉ mỉ an bài, đáng buồn là tất cả mọi người đều không biết mình đã rơi vào bẫy, vẫn ngu ngốc diễn vai của mình trong vở kịch này.
Theo kế hoạch của Lục Đạo thì việc đánh lén ba đại gia tộc sẽ cùng lúc tiến hành, cùng lúc Long gia và Dương gia bị đánh lén thì Vương gia cũng không tránh khỏi số phận tương tự. Có điều Vương gia lại chẳng được may mắn như hai nhà kia.
Trong ba đại gia tộc, Long gia không tham gia việc đuổi giết Mười Một nên thực lực vẫn còn nguyên, đối phương thấy không thể làm gì được họ nên nhanh chóng bỏ chạy. Dương gia có đội vũ trang nên có thể chặn được đám lính đánh thuê, mãi cho đến khi cảnh sát sắp đến, đám lính đánh thuê kia cũng chỉ có thể bỏ chạy một cách bất đắc dĩ.
Mà Vương gia, lại chẳng có cái gì.
Người? Cũng giống Dương gia, Vương gia lần lượt phái ra hai nhóm người, chỉ còn lại mấy chục người, tình hình thiếu người cũng chả khác Dương gia là bao.
Súng? Vương gia lại càng không có, bởi vì họ quyết giết Mười Một cho bằng được, hơn nữa họ cũng vô cùng kiêu căng, vì vậy đội ngũ đuổi giết Mười Một đã mang tất cả súng đi, không để lại khẩu nào, thậm chí súng lục cũng mang đi sạch.
Thế nhưng đây lỗi của ai? Chung quy cũng là do lòng tham nên mới dẫn đến việc này. Các trưởng lão của Vương gia đã lén thỏa thuận với nhau, ai giết được Mười Một, người đó sẽ trở thành tộc trưởng, tất cả các trưởng lão đều đồng ý việc này. Để thủ hạ mình có thể chiếm được chút ưu thế, mấy trưởng lão này suýt chút nữa choảng nhau chỉ vì mấy khẩu súng. Kết cục là, tất cả súng lục trong kho đều bị mang đi hết, không còn lại khẩu nào.
Có thể nói đây là hành động tự trói chân mình, để đạt được vị trí tộc trưởng, tất cả các trưởng lão đều phái gần hết người của mình đi, không lo lắng đến sự an toàn của bản thân. Một là cho tới giờ vẫn chưa có ai dám đến Vương gia gây chuyện, vì thế họ nghĩ ở trong gia tộc là rất an toàn. Hai là những người này muốn làm tộc trưởng đến phát điên rồi, chỉ muốn giết Mười Một bằng mọi giá mà lại quên đi sự an nguy của mình. Sau khi phái hết người đi, lúc một đám lính đánh thuê xông vào Vương gia, các trưởng lão đều vô cùng hoảng loạn.
Đội lính đánh thuê tấn công Vương gia này vô cùng may mắn, xông vào như vào chỗ không người, hoàn toàn không gặp phải cản trở đáng kể nào. Cũng khó trách, Vương gia bây giờ cũng chẳng có súng để mà chống lại, không lẽ lại muốn họ dùng thân đỡ đạn? Nếu như trong tay bọn họ có mấy khẩu súng, có lẽ họ có thể chiến đấu liều mạng như Dương gia. Nhưng đây cũng chỉ là nếu như, có súng và không có súng, quả thực sĩ khí khác hẳn nhau.
Khi đám lính đánh thuê xông vào, cả Vương gia lập tức trở nên hỗn loạn, mạnh ai nấy chạy, không có được tinh thần dù chết không sờn như Dương gia. Thỉnh thoảng xuất hiện được một người có khí phách, nhưng chưa kịp hô hào gì đã bị đạn của đám lính đánh thuê bắn thành tổ ong vò vẽ. Như vậy thì còn ai dám ra mặt? Đánh không lại người ta, cũng không muốn chết, vậy thì có thể làm gì? Hình như chỉ có chạy. Vì thế có thể thấy cảnh người người chạy trốn trong khắp Vương gia.
Tội nghiệp cho Vương gia, đã loạn đến mức không thể bình ổn lại, cho dù các trưởng lão ra mặt thì cung không xử lý được tình hình lộn xộn này. Đám lính đánh thuê giống như vào chỗ không người, thấy ai cũng bắn chết, đánh sâu vào tận trong Vương gia, để lại sau lưng một quang cảnh đẫm máu.
Thây phơi khắp nơi!
Máu chảy thành sông!
Những từ này cũng chưa đủ để hình dung thảm cảnh của Vương gia. Còn hơn sáu mươi người đang ở trong Vương gia thì có gần năm mươi người chết, trong đó có cả ba vị trưởng lão không kịp chạy trốn. Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ bị giết nhiều không đếm xuể. Sau đó khi thống kê, có tới hơn một trăm hai mươi người của Vương gia bị giết, trong đó hơn phân nửa là phụ nữ và trẻ em chạy ra khỏi nhà trong lúc hoảng loạn. Trái lại những người nhát gan núp dưới gầm giường không chạy ra ngoài lại giữ được mạng. Về tài sản, Vương gia có mấy tòa nhà bị sập, tòa nhà hội nghị vốn là biểu tượng của Dương gia cũng bị thiêu rụi. Ba vị trưởng lão thiệt mạng, những người còn lại đều nhanh chân chạy được. Đám lính đánh thuê thậm chí còn không có ai bị thương. Trận đánh này, Vương gia đã thất bại hoàn toàn, sau việc này Vương gia không biết giấu mặt vào đâu.
Việc ba đại gia tộc bị tấn công trong đêm lại một lần nữa làm rung động kinh thành. Chưa đến một giờ sau, các quan chức cao cấp đã mở một cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc việc truy tìm hung thủ và giải quyết hậu quả, ngoài ra còn việc phải trả lời giới truyền thông như thế nào.
Cũng cùng lúc đó, toàn lực lượng cảnh sát ở kinh thành được điều động. Hầu như các con đường lớn đều bị phong tỏa, khám xét kỹ từng chiếc xe. Có thể dễ dàng nhìn thấy xe cảnh sát chạy trên đường, người không biết chuyện còn tưởng rằng cảnh sát vẫn đang điều tra vụ nổ ở ba đại gia tộc khi trước, không hề biết rằng lần này nhà của ba đại gia tộc suýt chút nữa bị phá nát.
Các thế lực khác tại kinh thành sau khi biết được việc bất thường này, cũng đã bắt đầu âm thầm hành động.
Hiện giờ ai cũng biết người tên Sở Nguyên kia đang tại bị hai nhà Vương, Dương đuổi giết, thân mình còn lo không xong, vì thế việc tam đại gia tộc bị tập kích khẳng định không liên quan đến hắn. Nếu như không phải hắn làm, vậy là ai?
Trong đó có một ít người nghĩ sâu hơn, ngẫm lại những việc xảy ra ở kinh thành gần đây, nhà này có người chết nhà kia bị nổ, ngay cả Từ Khiêm cũng bị hạ bệ. Lúc đầu mọi người đều nghĩ là Mười Một làm chuyện này, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, những người này đã đánh hơi được mùi âm mưu!
Sự việc này giống như một sợi dây, lúc đầu nhìn thì rất mềm mại, mượt mà, nhưng sau một thời gian sờ lên thì sẽ thấy vài điểm mấp mô, chính là những điểm đáng ngờ. Phát hiện ra càng nhiều việc đáng ngờ, càng làm cho người ta nghi ngờ tính chân thật của sự việc.
Tất cả mọi việc đều do Mười Một làm? Vì sao trong đó có nhiều điểm đáng ngờ như vậy? Tựa như có một bàn tay vô hình đang thao túng chuyện này, dần dần khiến cho Sở Nguyên đối đầu với Từ Khiêm, Vương gia, Dương gia. Không lẽ tất cả những chuyện này đều là do người khác sắp đặt? Nếu vậy thì kẻ chủ mưu là ai?
※※※※※※※※
"Cộc cộc cộc..." Trong phòng hội nghị, thủ lĩnh của Long Hồn là Thiên Hành vẻ mặt nghiêm túc, tay gõ khẽ lên mặt bàn.
Ở trước mặt hắn là tất cả các tổ phó tổ trưởng năm tổ của Long Hồn, mọi người đều đang nhìn hắn, chờ hắn đưa ra quyết định.
Cuối cùng, Thiên Hành ngừng gõ tay, ngẩng đầu nhìn mấy màn hình lớn ở trong phòng, mở miệng hỏi: "Các ngươi thấy sao?"
"Không phải Băng." Tửu Quỷ nhanh miệng nói.
Thiên Hành cười khẽ, nói: "Ta biết không phải là hắn. Thế nhưng hắn không nghe lệnh cấp trên, cũng vẫn có tội."
"Hắn làm những chuyện này cũng là do bị ép..."
Thiên Hành giơ tay ý bảo Tửu Quỷ không nói nữa, sau đó hắn: "Không bàn chuyện này vội, chuyện ba đại gia tộc bị tấn công, các ngươi nghĩ sao?"
Thiên Hải trầm ngâm nói: "Ta không biết những kẻ đó là ai, nhưng bọn họ rất có khả năng là muốn nhân lúc ba đại gia tộc phái người ra ngoài, phòng ngự suy yếu để tiêu diệt cả ba."
Thiên Hành hỏi: "Ý ngươi là, những người này có thù oán với ba đại gia tộc, mục đích của họ là tam đại gia tộc?"
Thiên Hải gật đầu nói: "Hẳn là như vậy. Hơn nữa những người này có lẽ cũng chính là kẻ gây ra những vụ nổ ở ba đại gia tộc khi trước."
Thiên Hành lắc đầu nói: "Nếu là như vậy tại sao họ lại tấn công cả Long gia? Long gia không tham dự chuyện này, thực lực của bọn họ vẫn còn nguyên. Nếu nói họ muốn quấy rối thì còn được, chỉ bằng mấy người mà muốn diệt Long gia thì đúng là trò đùa."
Tổ trưởng Lang tổ Yêu Cơ hỏi: "Liệu có phải họ tấn công Long gia nhằm đánh lạc hướng? Ta đã xem báo cáo về việc xảy ra ở ba đại gia tộc, đám người xông vào Long gia kia chẳng qua là phá phách một chút rồi bỏ chạy, rõ ràng bọn họ không có ý định liều chết. Trái lại đám người xông vào hai nhà Vương gia, Dương gia đều đánh sâu vào tận phía trong, giằng co với người của Dương gia rất lâu, chỉ đến khi cảnh sát sắp đến thì bọn họ mới bỏ chạy. Bởi vậy, ta đoán mục đích thực sự của những kẻ này là Dương gia và Vương gia, còn việc tấn công Long gia chỉ là tung hỏa mù, thực ra họ không muốn đối đầu với Long gia, hoặc chưa đến lúc để đối đầu."
Thiên Hành gật đầu nói: "Phân tích rất có lý."
"Ngoài ra." Yêu Cơ tiếp tục nói: "Ta nghi ngờ việc người của Dương gia bị ám sát rất có thể cũng là do đám người này làm."
"Việc này cũng khoomng chắc." Tửu Quỷ nói: "Thằng nhóc... À, tên khốn Băng nói hắn đã điều tra ra rồi, việc người của Dương gia bị giết là do tên nhãi Trương Chấn đến từ Hà Lan kia sai người làm. Có điều việc xảy ra hôm nay cũng không loại trừ khả năng là do Trương Chấn làm."
"Trương Chấn?" Ngoại trừ Liệt Hỏa đã biết chuyện, những người khác đều phải nhíu mày. Thiên Hải hỏi: "Sao lại liên quan đến Trương gia ở Hà Lan?''