“Ắt xì!” Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi trên chiếc giường phủ lông cừu ấp ám của Văn Vi, hắt xì liên tục, tuy chăn mền rất dầy, rất ấm áp, nhưng nàng vẫn lạnh run người. Trong lòng nàng biết rõ, tối nay vừa sợ hãi vừa phải chịu lạnh như vậy, ngày mai nhất định sẽ bị cảm cúm, thậm chí có thể phát sốt. Trên thực tế, lúc này nàng cũng cảm thấy thân thể mình yếu nhược lắm rồi.
"Nguyệt Nhi.'' Văn Vi đưa cho nàng một ly nước nóng: "Uống nước cho ấm người."
Nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thân thể liên tục run lên vì lạnh của Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi thở dài, ngồi xuống bên nàng, hỏi: "Không biết ai làm ra việc này sao?''
Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu, nghĩ đến những bảo tiêu chết vì dũng cảm bảo vệ mình, bất giác lộ ra vẻ buồn bã, sau đó hỏi: "Đúng rồi, tìm được A Thiếu chưa?"
Văn Vi an ủi: "Người hầu của cô không sao, cha ta đã sai người dẫn bọn hắn đến đây rồi. Có điều hộ vệ của cô...''
Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu, thấp giọng nói: "Ta biết, nếu như không có bọn họ, ta cũng không đợi được tới lúc hắn đến cứu...''
Văn Vi thở dài, trầm mặc một lúc sau đó mới lên tiếng: "Hắn rất quan tâm cô.''
"Hả?'' Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu, lúc này Văn Vi mới phát hiện ánh mắt của nàng đã ửng đỏ. Âu Dương Nguyệt Nhi là một người rất tình cảm, ai đối xử tốt với mình nàng đều khắc ghi trong lòng, ngay cả người hầu nàng cũng quan tâm như vậy, có thể thấy nàng rất thiện lương. Những người hộ vệ kia hi sinh vì cứu nàng, với tính cách của Âu Dương Nguyệt Nhi mà không cảm thấy đau lòng mới là lạ.
Văn Vi giúp nàng quấn chăn lại che kín cơ thể, tránh bị thoát nhiệt, nói: "Hắn vừa biết cô xảy ra chuyện liền vội vàng chạy tới, cho thấy hắn rất quan tâm đến cô.'' Thật ra, Văn Vi còn một chuyện không dám nói ra, là con gái một đặc vụ cao cấp, nàng biết tình cảnh hiện tại của Mười Một khó khăn như thế nào. Vậy mà lúc này hắn dám lộ diện chỉ vì cứu Âu Dương Nguyệt Nhi, điều đó khiến nàng biết Âu Dương Nguyệt có vị trí rất quan trọng trong lòng Mười Một. Ít nhất nàng biết rõ, nếu như là mình gặp nguy hiểm, cũng đừng mong Mười Một tới cứu.
Vừa nhắc tới Mười Một, Văn Vi thấy ánh mắt của Âu Dương Nguyệt Nhi liền thay đổi, thoáng chút ấm áp, chút ngọt ngào, lại có chút nhớ nhung. Uống một ngụm nước, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lồng ngực. Âu Dương Nguyệt Nhi cầm ly, cúi đầu trầm mặc, bóng hình Mười Một dường như đã chiếm cứ tất cả suy nghĩ trong đầu nàng.
"Hắn thật sự rất quan tâm ta?" Âu Dương Nguyệt Nhi thầm nghĩ. Nghe Văn Vi nói vậy, nàng liền nhớ lại mỗi lần mình gặp chuyện gì, Mười Một luôn là người xuất hiện đầu tiên, lúc bị bắt ở Hàng Châu cũng thế, tại Đông Hải cũng vậy và ngày hôm nay vẫn là như thế. Giống như Mười Một biến thành thần hộ mệnh bảo vệ cho nàng, mà nàng cũng đã quen ỷ lại vào vị thần hộ mệnh này mất rồi. Mỗi lần gặp nguy hiểm, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Mười Một, mà thật sự hắn luôn luôn là người đến cứu nàng trước hết.
"Hắn thật sự rất quan tâm ta" . Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra niềm hạnh phúc ngọt ngào.
"Xem ra cơ hội cho Thanh Ngữ rất ít.'' Nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, trong lòng Văn Vi thầm nhủ điều này, không khỏi lo lắng cho người bạn tốt của mình. Bất luận dung mạo hay khí chất của Âu Dương Nguyệt Nhi đều hiếm ai có thể sánh được, huống hồ trên người nàng còn có hào quang của nữ thần làng âm nhạc, xuất thân lại càng không tầm thường. Một nữ nhân như vậy, chỉ cần nam nhân không phải mù lòa hoặc có vấn đề về giới tính đều không thể không động lòng. Mười Một cũng là một nam nhân bình thường, nếu hắn chọn Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi sẽ không cảm thấy kỳ lạ chút nào. So với nàng ta, cơ hội còn lại của Nguyễn Thanh Ngữ rất nhỏ nhoi.
Nghĩ đến Nguyễn Thanh Ngữ, Văn Vi lại nghĩ về bản thân mình, không khỏi cười khổ. Nếu bàn về dung mạo, nàng tự tin mình không thua kém Âu Dương Nguyệt Nhi, thế nhưng khí chất thì lại kém xa. Ba người Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi cùng Nguyễn Thanh Ngữ đều có chỗ hơn người. Âu Dương Nguyệt Nhi có thể nói là người hoàn mỹ nhất trong cả ba, dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý trang nhã được âm nhạc tạo ra, hơn nữa sự tự tin, điềm tĩnh được tôi luyện khi giao tiếp với các nhân vật lớn giúp nàng vượt trội hai người kia ở mọi phương diện.
Dung mạo của Văn Vi không kém Âu Dương Nguyệt Nhi, hơn nữa cặp chân dài của nàng còn gợi cảm hơn Âu Dương Nguyệt Nhi, có khí điều khí chất của nàng lại có chút quyến rũ, hơn nữa cách ăn mặc cũng rất gợi cảm, bất cứ nam nhân nào lần đầu tiên thấy nàng đều nghĩ tới dục vọng mà không phải là thưởng thức. Dung mạo Nguyễn Thanh Ngữ không sánh được với Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Văn Vi, nhưng nàng cũng có điểm mạnh của mình, nàng khiến cho người khác có một cảm giác ôn hòa, tươi sáng, rất thoải mái. Lúc trước Văn Vi cũng bị hấp dẫn bởi khí chất của Nguyễn Thanh Ngữ mới trở thành bạn bè với nàng. Mà trên thực tế, bất luận là tính cách, năng lực hay là lối sống của Nguyễn Thanh Ngữ đều không có gì để chê trách.
Văn Vi cũng thích Mười Một, chính nàng biết rõ điều ấy. Chẳng qua cho tới giờ nàng luôn chôn chặt tình cảm trong lòng, chưa từng thổ lộ với bất cứ ai. Từ lần đầu tiên chạm mặt cho tới rất nhiều sự kiện phát sinh tiếp theo, kể từ giây phút Mười Một hôn nàng trong cơn mê, thân ảnh cô đơn, lạnh lùng kia đã khắc sâu vào lòng nàng. Nhưng Văn Vi là một nữ nhân mạnh mẽ, nàng rất lý trí, nàng biết mình và Mười Một sẽ không có kết quả, cho nên kiên định lựa chọn từ bỏ ngay từ đầu. Từ ngày biết chuyện của Nguyễn Thanh Ngữ, Văn Vi đã hoàn toàn từ bỏ, hy vọng Thanh Ngữ có thể đến với Mười Một, không ngờ tới lại xuất hiện Âu Dương Nguyệt Nhi. Khi biết rõ Mười Một có quan hệ không đơn giản với ngôi sao ca nhạc này, ngay cả Văn Vi cũng phải giật mình, khi đó nàng chợt hiểu, cơ hội cho Nguyễn Thanh Ngữ cũng chẳng còn bao nhiêu.
Thật ra, đó là Văn Vi suy nghĩ ở góc độ của một người đàn ông bình thường. Quả thật, bất người bình thường nào đều sẽ chọn Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng xinh đẹp, khí chất hơn người, lại là ngôi sao ca nhạc, quan trọng nhất, nàng là con gái Âu Dương Bác. Bất kỳ bậc nam nhi nào cũng không thể cự tuyệt được một nữ nhân như vậy. Đáng tiếc Văn Vi chưa nghĩ đến, Mười Một không phải là một người bình thường. Thậm chí có thể hắn sẽ không thích bất kỳ một nữ nhân nào.
Mười Một từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành công cụ sát nhân, về mặt tình cảm hắn gần như chẳng biết gì. Đến tận hiện tại, hắn thậm chí còn không biết cảm tình là thứ gì, cũng không ai nói cho hắn về vấn đề này. Giống như tất cả mọi người sợ quỷ, đó là bởi vì chúng ta biết rõ quỷ đáng sợ. Nhưng nếu để cho một đứa bé từ nhỏ không biết đến những việc liên quan đến quỷ, cũng không ai nói cho hắn về quỷ, sau này lớn lên nó sẽ chẳng biết "Quỷ" là cái thứ gì, trái lại sẽ ngây thơ hỏi ngươi: "Quỷ là thứ gì? Ăn được không?"
Mười Một cũng giống như vậy, kể cả Hầu Tử, Hoàng Hậu cùng những người trong trại huấn luyện đều như thế. Những thứ như cảm tình thật quá xa vời với họ, hơn nữa bọn họ cũng không cần cảm tình. Thứ Ma Quỷ muốn ở bọn họ chính là năng lực giết người xuất chúng cùng với sự phục tùng tuyệt đối. Với Ma Quỷ, công cụ chỉ là công cụ, không thể để cho chúng có cảm tình. Có cảm tình, công cụ sẽ trở nên thiện lương, sẽ trở nên yếu đuối, thậm chí sợ hãi cái chết.
Bất kể thế nào, Ma Quỷ huấn luyện rất thành công. Trước kia, Mười Một cũng chỉ là một công cụ, không hề có cảm tình. Cho nên hắn cũng sẽ không sinh ra cảm tình với bất cứ ai. Ít nhất khi mới quen Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn chẳng có một ý niệm gì về nàng, thậm chí còn cảm thấy nàng rất phiền phức. ‘Xinh đẹp? Mọi người yêu mến?’ Thật ra khi đó Mười Một còn không biết, “xinh” là cái khái niệm gì.
Mãi đến sau này, sau nhiều lần gặp gỡ, cùng nhau trải qua biết bao sóng gió, Mười Một mới dần thay đổi cái nhìn về Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhưng hắn nảy sinh cảm tình với nàng từ lúc nào? Chính hắn cũng không biết, hắn chỉ muốn bảo vệ cho nàng, không để nàng bị thương tổn. Nhưng Mười Một không thừa nhận đó là cảm tình, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ cho nàng mà thôi. Hắn còn muốn bảo vệ Nguyễn Thanh Ngữ cùng Trương Hân Hân, chẳng lẽ là vì yêu hết các nàng rồi?
Cảm tình là thứ rất phức tạp nhưng cũng rất kỳ diệu, có điều Mười Một là một người đầy mâu thuẫn, một mặt dùng mọi cách để tìm kiếm cảm tình, một mặt lại hết sức bài xích cảm tình. Văn Vi không biết rằng trở thành nữ nhân của Mười Một là một chuyện rất đau khổ, nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi lại hiểu rõ điểm này. Có điều nàng vẫn cam tâm trả giá, không hề oán hận.
Biết làm sao được? Ai bảo nàng đã thật lòng yêu Mười Một, hơn nữa đã lún quá sâu vào chữ tình này mất rồi.
"Ta chờ ngươi, cả đời." Không phải người phụ nữ nào cũng có can đảm nói ra những lời này, càng không phải ai cũng có thể làm được. Một lời hứa hẹn như đeo gông xích xiềng suốt một đời. Có lẽ người khác cho đó là ngu ngốc, nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi lại thấy đáng giá. Nàng không dễ dàng trao trái tim của mình cho người khác, nhưng một khi đã yêu, nàng sẽ kiên nhẫn đợi chờ.
Cả đời! Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ đợi. Nàng tin, dù mãi mãi chẳng được ở bên Mười Một, nàng vẫn sẽ chờ đợi, cho đến tận lúc hắn yêu nàng, dù khi đó nàng đã già nua, không còn xinh đẹp, nàng vẫn sẽ chờ. Nữ nhân khi yêu đều ngốc nghếch như vậy.
Khu biệt thự xa hoa trên núi bắt đầu trở nên náo nhiệt, tiếng súng khi nãy đã làm kinh động tất cả mọi người. Cho tới bây giờ, khi chiến đấu đã kết thúc mới có một đám chạy tới nghe ngóng xem xảy ra chuyện gì. Chuyện Âu Dương Nguyệt Nhi ở trong khu biệt thự này cũng không phải là bí mật, vậy nên khi biết xảy ra đấu súng tại đây, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nghĩ đến khi tin tức này được công bố vào ngày mai, nhất định sẽ tạo ra chấn động lớn cho công chúng.
Một lúc sau, ba chiếc xe chuyển quân từ quân khu ba lao nhanh đến. Đó là cả một đại đội vũ trang. Xe vừa dừng lại, từng đội lính được vũ trang đầy đủ nhanh chóng nhảy xuống, sau đó nhanh chóng tản ra dưới sự chỉ huy của đội trưởng. Một đội tiến về biệt thự của Âu Dương Nguyệt Nhi, một đội bố trí chướng ngại vật để phong tỏa xung quanh. Suốt quá trình này, trừ mấy trung đội trưởng kêu lên "Đi theo ta", không còn một binh sĩ nào lên tiếng, trên cả con đường chỉ nghe thấy bước chân dồn dập đều đặn, làm cho người ta không khỏi cảm thán kỷ luật của quân đội....
Trung đội còn lưu lại đang vây quanh bảo vệ một chiếc xe con có cờ hồng.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc mai đã điểm bạc, khuôn mặt góc cạnh, mặc đồ tướng quân từ trên xe bước xuống. Khi hắn đứng thẳng người, khí thế mạnh mẽ lập tức tản ra, đôi mắt hữu thần lộ ra tinh quang làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Nhìn khí thế của hắn liền biết ngay là một nhân vật lớn.
Âu Dương Bác, Thượng tướng Trung Quốc, tổng tư lệnh Quân Khu Ba, rốt cục đã đến!