“Loảng xoảng!” Bao nhiêu trang sức vàng bạc, vòng cổ trân châu, đồ hóa trang cao cấp đang xếp trên bàn trang điểm mà Trương Chấn đã cực khổ lựa chọn cho Dương Tư Vũ đều bị nàng tức giận gạt phăng xuống đất.
Nhìn Dương Tư Vũ bực bội , trong mắt Trương Chấn thoáng qua một tia tức giận. Hắn đường đường là Trương đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn đều được người ta nâng niu dỗ dành, ngoại trừ gia gia hắn là Trương lão hồ ly thì không ai dám quát mắng nửa lời. Tất cả nữ nhân thấy hắn đều ngoan ngoãn dạ vâng, nào dám nửa phần trái ý, chỉ có Dương Tư Vũ là dám nóng nảy trước mặt hắn. Dù hắn rất mực yêu nàng nhưng vì có tư tưởng chủ nghĩa nam quyền nên cũng muốn cứng rắn chấn chỉnh. Vậy mà khi nhìn thấy tròng mắt đầy tơ máu do thiếu ngủ thời gian dài của nàng, bao nhiêu lửa giận Trương Chấn tích tụ thoáng chốc hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ. Đối diện với Dương Tư Vũ, rốt cuộc lòng dạ hắn cũng không cứng rắn được.
Trong gian phòng của Dương Tư Vũ là một đám hỗn loạn, thậm chí còn bừa bộn hơn so với việc trộm ghé thăm. Sau khi nổi nóng một lúc, Dương Tư Vũ cũng dần bình tĩnh lại, gương mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, trong ánh mắt thoáng vẻ tức giận, lộ ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.
Trương Chấn lẳng lặng đứng cạnh cửa nhìn nàng xả giận, trong phòng cũng chỉ có hai bọn họ.
Qua một hồi lâu, bộ ngực phập phồng kịch liệt của Dương Tư Vũ mới dần bình thường trở lại. Nàng thở ra một hơi tức giận cuối cùng rồi hít thật sâu, sắc mặt đã bình ổn trở lại. Nói nữ nhân là sinh vật dễ thay đổi tâm tình quả rất đúng, Dương Tư Vũ vừa mới như một con sư tử cái điên cuồng, lúc này lại trở thành một nữ thần cao cao tại thượng vô cùng tôn quý và lãnh đạm, không thể tìm được nửa điểm khó chịu trên khuôn mặt nàng. Trong ánh mắt ấy chỉ còn một chút ủy khuất làm tan nát lòng người.
Dương Tư Vũ lẳng lặng đứng trong phòng một lát rồi nhìn Trương Chấn, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi.” Tiếng xin lỗi này mang theo giọng điệu vô cùng uất ức, tựa như một đứa trẻ mắc lỗi đang chờ người lớn trách phạt vậy.
Trương Chấn lắc đầu nhẹ cười. Nếu như khi nãy hắn còn hơi bực vì sự nóng nảy của Dương Tư Vũ, thì chỉ vừa nghe một tiếng xin lỗi kia mọi tức giận đều tan biến, chỉ còn lại sự thương cảm sâu sắc.
Trương Chấn không phải là kẻ ngốc, cũng chẳng phải người bị tình yêu làm mê muội thần trí. Thân là người thừa kế ưu tú nhất của một gia tộc khổng lồ, nếu như không có chút đầu óc thì Trương lão hồ ly đâu thể nào giao vị trí này cho hắn được. Hắn hiểu rõ bản thân đang làm gì, càng hiểu rõ Dương Tư Vũ vẫn chưa hề muốn đề cập đến chuyện tình yêu với mình. Quan hệ giữa hai người cùng lắm cũng chỉ là một loại giao dịch, nhưng hắn vì mục tiêu cuối cùng mà không màng tới bản thân, bởi vì hắn đã thực sự yêu Dương Tư Vũ.
Giống như Phùng Đán Toàn từng nói với Nguyễn Thanh Ngữ, ích kỉ chiếm lấy chỉ là thích, còn yêu là phải vô tư không vụ lợi, khi ngươi có thể toàn tâm toàn ý hết lòng vì một người mà không mong được báo đáp, thì đó là lúc ngươi đã rất yêu nàng rồi.
Trương Chấn đã yêu Dương Tư Vũ, yêu vô cùng, cho dù hắn biết mình giúp Dương Tư Vũ làm những việc này, một khi lộ ra thì hậu quả nghiêm trọng như trời sập, nhưng hắn vẫn không lui bước.
Ái tình thật dễ làm cho con người ta điên cuồng.
Cũng chính vì quá yêu nàng nên với việc Dương Tư Vũ nổi nóng, Trương Chấn lựa chọn tha thứ và quên đi. Nếu là những nữ nhân khác dám khóc lóc la lối trước mặt hắn thì đã sớm bị ăn tát rồi .
Huống hồ Dương Tư Vũ cũng rất biết cách đùa giỡn, lại càng hiểu làm thể nào để nắm chắc trái tim người đàn ông. Một tiếng “Thật xin lỗi” hàm chứa ủy khuất kia, chẳng thể có một người đàn ông nào không chấp nhận, trừ khi hắn không phải là người.
Dương Tư Vũ thật sự bị chọc giận, bao nhiêu nộ khí tích tụ đều bùng phát vì cái tin xấu kia, nhất thời mới không khống chế được bản thân mà nổi nóng.
Người phái đi bắt Nguyễn Thanh Ngữ đã thất bại, Nguyễn Thanh Ngữ được một đám người xưng là “Vận Mệnh binh đoàn” cứu đi, lại còn bảo vệ sít sao nữa. Nàng nhịn, bởi nàng biết rõ sau lưng Nguyễn Thanh Ngữ có đại nhân vật Từ Khiêm, đến Trương Chấn cũng không dám tùy tiện đắc tội nên nàng không dám làm lớn chuyện, đây là cơ hội duy nhất, đã thất bại thì không thể tiếp tục.
Người phái đi bắt Trương Hân Hân cũng thất bại, lúc hai tên thủ hạ của Trương Chấn ra tay thì nửa đường lại xuất hiện một nhân vật tên “DK” cứu nàng. DK là ai? Dương Tư Vũ không biết, cũng không muốn biết, chẳng qua nghe Tông Mao nói đó dường như là một sát thủ rất lợi hại. Được rồi, việc này cũng cho qua, bởi Tông Mao ám chỉ người tên DK này hỉ nộ vô thường, nếu thật sự chọc giận hắn, hắn muốn giết Trương thiếu gia với Dương Tư Vũ dễ như trở bàn tay. Dương Tư Vũ còn chưa muốn chết, ít nhất khi chưa báo được thù thì không thể chết, nên tạm thời chẳng thể đắc tội với nhân vật lợi hại tên DK này. Quan trọng nhất là lúc ấy DK có nói “Trở về thuật lại cho Trương Chấn”, những lời này cho thấy hắn biết rõ chủ mưu sau lưng là ai. Người như vậy còn ai dám dây vào?
Nhưng điều làm cho Dương Tư Vũ không dễ dàng tha thứ chính là đoàn người đi bắt Âu Dương Nguyệt Nhi cũng thất bại, không chỉ không bắt được người mà toàn bộ những người đi đều chết cả. Chỉ có mỗi Trá Mao chạy thoát trở về. Chuyện này vốn cũng chẳng sao, Dương Tư Vũ không quá đáng đến mức muốn khuấy đục lại một chuyện bỏ đi. Nhưng khi nàng nghe được Trá Mao trốn về kể rằng Mười Một đã đích thân tới cứu Âu Dương Nguyệt Nhi, thì cũng là lúc tất cả lửa giận của nàng hoàn toàn bùng nổ.
“Âu Dương Nguyệt Nhi!” Trong mắt Dương Tư Vũ xẹt qua một tia hàn ý lạnh như băng, như muốn đem cái tên được ngàn vạn người yêu mến này khắc thật sâu vào trong xương tủy.
Nhìn bộ dạng Dương Tư Vũ, Trương Chấn khẽ thở dài. Hắn hiểu rõ việc bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi thất bại thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào, Âu Dương Bác chắc chắn không dễ dàng bỏ qua, may mà không có ai biết người phái đội Hoàng Kim Hạt Tử kia là hắn, nếu không hiện giờ hắn còn chẳng kịp thu thập hành lý, lập tức chạy thẳng về Hà Lan rồi.
Cũng khó trách Tư Vũ tức giận như vậy, ba lần bắt người thì cả ba lần đều thất bại, chẳng khác nào nói thủ hạ của Trương Chấn là một lũ vô dụng. Kỳ thật hắn không biết nguyên nhân chính khiến Dương Tư Vũ tức giận là vì Mười Một tự mình ra tay cứu Âu Dương Nguyệt Nhi, từ đó có thể thấy vị trí của Âu Dương Nguyệt Nhi trong lòng Mười Một rất cao, thậm chí cao hơn cả hai nữ nhân kia. Nếu Trương Chấn biết được suy nghĩ trong lòng của nàng, không biết hắn có chạy đến liều mạng với Mười Một hay không.
Trải qua một hồi tĩnh lặng trong gian phòng, Trương Chấn lên tiếng an ủi: “Được rồi Tư Vũ, việc này là do chúng ta an bài không chu đáo, sau này sẽ có biện pháp khác tốt hơn .”
Dương Tư Vũ khẽ lắc đầu, con ngươi khẽ đảo lóe lên ánh sáng rất có linh khí. Sau khi suy nghĩ nàng nói: “Chuyện ngày hôm nay đã đẩy chúng ta rơi vào thế bị động.”
“Bị động?” Trương Chấn hơi đăm chiêu, cũng không nói gì thêm.
“Ừ.” Dương Tư Vũ quay người lại nhìn hắn, nói: “ Đám trợ thủ của anh đã chết hết ở đó “
Trương Chấn nói: “ Không ai có thể tra ra thân phận của bọn chúng có liên quan đến chúng ta”
Trương gia có một đội quân tư nhân được võ trang bí mật, âm thầm theo binh đoàn mà tới, những người này đã gia nhập vào Trương gia thì từ đó về sau sẽ giấu kín thân phận. Hơn nữa nghiệp vụ giữ bí mật những chuyện này của Trương gia vô cùng tốt, cho nên Trương Chấn rất tự tin, không ai có thể điều tra ra quan hệ của Hoàng Kim Hạt Tử với Trương gia, càng không thể liên quan gì tới hắn.
“Ý ta không phải vậy” Dương Tư Vũ lắc đầu nói: “Thận phận của bọn họ đã bị lộ rồi, Sở Nguyên hẳn có thể đoán ra người muốn đối phó với ba nữ nhân kia không phải là Dương gia. Bởi vậy, hắn sẽ không động thủ với Dương gia.”
Trương Chấn khẽ gật đầu. Đúng vậy. Hoàng Kim Hạt Tử đều là người phương Tây, chỉ cần có đầu óc một chút, nhìn thi thể bọn họ liền đoán được chuyện này chẳng liên quan đến Dương gia. Nếu không phải Dương gia thì rốt cuộc là ai muốn đối phó với ba nữ nhân bên cạnh Mười Một? Cứ thế mà nghĩ thì sẽ mở rộng liên lụy, e rằng sẽ có người nghĩ vụ ám sát Dương gia vài ngày trước không phải do cùng một đám người gây lên.
Nghĩ tới những điều này, Trương Chấn không khỏi phiền não. Tất cả kế hoạch đều hoàn mỹ không tỳ vết, đáng tiếc mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Có ai ngờ “giữa đường sinh biến”, rốt cuộc hiện tại không có một kế hoạch thành công. Ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi, có phải ông trời đang thiên vị tên Sở Nguyên kia không.
“Tư Vũ”
Dương Tư Vũ khẽ lắc đầu, ý bảo Trương Chấn đừng làm đứt mạch suy nghĩ của mình. Mắt nàng chợt lóe sáng, đang ấp ủ âm mưu gì đó.
Một hồi sau, rốt cuộc Dương Tư Vũ cũng mở miệng nói: “Chuyện Dương gia bên kia tạm hoãn lại đã, hai ngày này đừng hành động tiếp.”
“Ừ” Trương Chấn gật nhẹ đầu, hắn cũng đang muốn bàn bạc chuyện này với Dương Tư Vũ, nói càng nhiều sai càng nhiều, cùng một đạo lý đấy, manh mối lưu lại cũng nhiều hơn. Nếu như bị người ta tra ra những việc này đều do hắn làm, chỉ sợ có trốn về Hà Lan Dương gia cũng sẽ không để yên.
Đáng tiếc, nếu như chuyện Âu Dương Nguyệt Nhi lần này có thể đắc thủ thì tên Sở Nguyên kia nhất định sẽ trực tiêp sống mái với Dương gia..., Âu Dương Bác chắc chắn cũng đạp thêm một phát, đến lúc đó cái vũng nước đục kinh thành này mới thật sự hỗn loạn.
Trương Chấn lại hỏi: “ Vậy bây giờ chúng ta dừng tay?”
“Dừng tay?” Dương Tư Vũ cười lạnh một tiếng, nói: “Sao có thể dừng tay? Không để bọn chúng đánh lẫn nhau ta không cam lòng!”
Trương Chấn nhíu mày nói: “Thế nhưng bây giờ Sở Nguyên đã bị người ta truy đuổi khắp nơi như chó nhà có tang...”
“Còn chưa đủ!” Trong mắt Dương Tư Vũ lộ ra hàn quang, nàng nghiến chặt hai hàm răng trắng ngà, oán hận nói: “ Ta muốn hắn phải đau khổ, ta muốn tra tấn hắn cả đời! Còn cả bọn Dương gia kia, ta muốn tất cả đều phải chết!”
Trương Chấn thở dài nói: “Được rồi, tùy em vậy.”
Nhìn cặp mắt Dương Tư Vũ hiện đầy tơ máu, Trương Chấn không kìm được đau lòng. Nhưng hắn biết dù mình có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng, Dương Tư Vũ không dám chợp mắt vào buổi tối, thậm chí chỉ cần trời vừa tối, nàng nhất định phải bật hết tất cả đèn từ trong ra ngoài, dường như chỉ có ánh sáng mới giúp nàng an tâm một chút. Bác sĩ tâm lý cũng từng nói với Trương Chấn, nếu như Dương Tư Vũ tiếp tục như vậy sẽ không thể chịu nổi áp lực tâm lý, thậm chí còn dẫn đến sụp đổ tinh thần. Nhưng hắn có thể làm gì? Điều duy nhất có thể làm là mau chóng giúp Dương Tư Vũ trả thù, có lẽ chỉ như vậy nàng mới thật sự bỏ đi bóng ma sâu trong nội tâm.
Đêm đã khuya, nhưng căn biệt thư xa hoa vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ánh sáng nhất định phải soi tới từng góc nhỏ, tất cả mọi nơi đều không được có chút bóng tối nào.
Dương Tư Vũ đứng trước gương, nhìn bộ dạng phản chiếu của mình. Giờ phút này nàng rất đẹp. Thế nhưng nét thù hận trong mắt lại vô cùng nồng đậm.