Âm thanh của tiếng tách vỡ vang lên khắp phòng. Lý Tố Nhã không kìm chế được cơn thịnh nộ trong lòng vì thế mà trút giận lên hết những món đồ xung quanh. Nhớ lại ánh mắt đầy sự mỉa mai, coi thường của Cố Nhậm Luân mỗi khi chạm mặt khiến bà như muốn phát điên. Anh ngày càng không coi bà ra gì, thậm chí còn muốn thách thức sự tàn độc bên trong con người Lý Tố Nhã.
Bà ta hét toáng lên, sau đó đuổi tất cả người hầu ra khỏi phòng. Căn phòng phút chốc trở nên vắng lặng chỉ nghe âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng mẹ, Cố Nhậm Đức vội vàng mở cửa bước vào. Biết mẹ đang rất tức giận cho nên từng bước chân của anh cũng rất khẽ. Anh vội vàng tiến về phía bà mà nói:
- "Ai đã làm cho mẹ buồn?"
Nghe được những lời được thốt ra từ đứa con trai yêu quý nhất của mình, Lý Tố Nhã không cầm lòng được mà khóc nức nở. Tại sao con bà lại thánh thiện đến mức để mọi chuyện của Nhật Kim cho Cố Nhậm Luân quản lí. Anh cũng là con cháu của Cố gia, xứng đáng nắm trong tay tập đoàn Nhật Kim. Bà tựa đầu vào con trai mà khóc nức nở:
- "Nhậm Đức, con làm một chuyện vì mẹ có được không?"
- "Mẹ cứ nói." Cố Nhậm Đức không chần chừ, lập tức trả lời.
- "Con từ bỏ sở thích nấu ăn, hãy đến Nhật Kim làm việc."
Cố Nhậm Đức nghe như sét đánh giữa trời quang, bắt anh từ bỏ đam mê từ nhỏ của mình mà vào Nhật Kim làm việc ư? Từ trước đến giờ chuyện thương trường đều do Cố Nhậm Luân quản lí, anh chưa bao giờ động tay đến thì làm sao có thể vào Nhật Kim làm việc.
Cố Nhậm Đức quay sang nhìn Lý Tố Nhã, hai mắt của bà lúc này đã ửng đỏ, sưng cả lên. Anh không nỡ từ chối, một phần không muốn phụ lòng tin mà mẹ đã đặt hết lên anh. Cố Nhậm Đức đắn đo một hồi, sau đó trả lời bà:
- "Được rồi. Con sẽ đến Nhật Kim làm việc."
- "Thật sao?"
Ánh mắt Lý Tố Nhã loé lên tia hi vọng, chỉ có như thế bà ta mới có thể tiếp tục trận chiến không hồi kết này với Cố Nhậm Luân. Bà ta ôm chặt lấy con trai, đôi môi nhếch lên, nụ cười đầy thâm hiểm:
- "Cố Nhậm Luân, Nhậm Đức sẽ giúp tao lấy về những thứ vốn thuộc về mẹ con tao."
Về phía Lâm Thiên Y, kể từ khi trở về sau tang lễ của cha cô, cô đã suy nghĩ rất nhiều về đề nghị kết hôn của Cố Nhậm Luân. Việc trốn tránh Lâm Thiên Phú kéo dài như thế này không phải là cách tốt. Hiện tại, cô rất cần sự bảo vệ của một người đàn ông. Mà Cố Nhậm Luân là một trong những người mà cô có thể tin tưởng làm hợp đồng hôn nhân giả. Trước đây, cô đã từng nghe Lâm Lĩnh kể về đứa con trai tài hoa xuất chúng của nhà họ Cố. Trên thương trường anh là người quyết đoán, xem trọng thời gian, không những thế lại biết cách đối nhân xử thế với tất cả những người dưới trướng mình. Mặc dù chỉ gặp anh vài lần, nhưng cô cảm nhận được anh là người có trách nhiệm. Lâm Thiên Y lấy từ trong túi xách ra tấm danh thiếp của Cố Nhậm Luân, cô chần chừ một lát, cuối cùng quyết định gọi cho anh.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm. Lâm Thiên Y cũng vào thẳng vấn đề.
- "Chào anh, tôi là Lâm Thiên Y. Tôi đồng ý thỏa thuận mà anh đề xuất."
- "Vậy tốt. Ngày mai, chúng ta sẽ bàn sâu về vấn đề này. Hãy gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đón cô."