Cố Nhậm Thành sau một thời gian đi công tác đã quay trở về. Nghe tiếng động cơ xe ngày một gần, Lý Tố Nhã vội vàng chạy ra ngoài phía cổng đứng chờ sẵn, bà không quên căn dặn người hầu trong nhà chuẩn bị sẵn quần áo, thức ăn chào đón Cố lão gia.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, tài xế nhanh chóng bước xuống, mở cửa mời Cố Nhậm Thành bước ra.
- "Lão gia, sao mà ông đi lâu thế? Có biết cả tuần nay tôi nhớ ông lắm không?"
Lý Tố Nhã bày ra bộ mặt giả tạo của mình, hạ giọng nói lời hoa mĩ với Cố Nhậm Thành. Bà ta tay phải giúp ông cầm cặp xách, tay trái thì khoác lấy tay ông. Sau đó còn không quên kể lể về chuyện Cố Nhậm Luân hủy bỏ hôn ước với Tô gia.
Vừa nghe xong, Cố Nhậm Thành bừng bừng nổi giận, ông không quan tâm đến lời biện hộ của bà giúp Cố Nhậm Luân mà xông thẳng vào phòng riêng của anh. Từ xa quan sát, Lý Tố Nhã nhếch môi cười thầm, lại sắp có chuyện vui để bà ta xem.
Cánh cửa được mở ra, trước mặt Cố Nhậm Thành là một con người điển trai, đang đứng bên ban công mà thư thả đọc sách, miệng vừa nhấp một ngụm trà thảo mộc. Vừa trông thấy ông, gương mặt anh trở nên vui vẻ hẳn lên. Anh vội đặt tách trà xuống mà tiến lại về phía ông.
- "Cha về rồi. Sao lại không báo trước cho con, con sẽ bảo Tử Du đến đón."
- "Chuyện mà dì Tố Nhã nói, có phải là thật không? Còn đã hủy hôn với Tô gia sao?"
Cố lão gia khẽ chau mày, nghiêm túc hỏi. Ông thật sự thất vọng khi hay tin động trời này. Khó khăn lắm, ông mới tìm được người con dâu phù hợp lại còn môn đăng hộ đối với Cố gia.
- "Cha à...Có lẽ dì vẫn chưa kể hết toàn bộ sự thật cho cha biết."
- "Là chuyện gì?"
Không làm mất thời gian, Cố Nhậm Luân thuật lại toàn bộ sự việc mà Tô Hiểu Hiểu đã làm đối với anh, không những thế, anh còn đưa ra bằng chứng việc cô ta bỏ thuốc mình. Nghe xong, Cố Nhậm Thành không nhịn được, ông đập thật mạnh vào mặt bàn mà nói:
- "Thật là tức chết mà. Cha phải qua nhà họ Tô một chuyến mới được."
- "Không cần đâu cha. Con đã giải quyết ổn thỏa rồi. Dù sao thì Tô gia cũng từng giúp Nhật Kim không ít chuyện. Cho nên chuyện này con không làm lớn, để tránh ảnh hưởng danh tiếng."
- "Xin lỗi con. Cha chỉ muốn con sớm thành gia lập thất."
Cố Nhậm Thành vỗ vỗ vai đứa con trai cưng này. Thật sự ông không muốn đem lại rắc rối cho anh, chỉ mong anh sớm có người bầu bạn cũng như giúp anh giải quyết một số việc ở công ty.
Cuối cùng thì Cố Nhậm Thành cũng rời khỏi phòng anh mà bước xuống phía dưới lầu. Cố Nhậm Luân vội vàng đưa tách trà lên miệng, nhấp môi thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía xa:
- "Tôi vốn biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến bà, chỉ là không có chứng cứ để buộc tội bà. Lý Tố Nhã, bà đừng để tôi nắm được thóp của bà."
Người hầu kể lại mọi chuyện đã nghe trộm được trong lúc làm việc cho Lý Tố Nhã nghe, bà ta tức giận không nói nên lời, hai tay siết chặt thành quyền. Từ trước đến nay, Cố Nhậm Thành chỉ quan tâm đến đứa con trai của ông ta với Đường Thu mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của bà ra sao. Cố Nhậm Luân luôn khiến bà ta ngứa mắt, cho nên trong lòng bà ta luôn ôm suy nghĩ phải tìm mọi cách để tống khứ anh ra khỏi Cố gia này.
Về phía Lâm Thiên Phú, hắn đã âm thầm đặt vé máy bay cùng lúc với Lâm Thiên Y, chỉ có điều, hắn lựa chọn khoang phổ thông để cô không phát hiện. Cuối cùng, hắn cũng biết được nơi ở hiện tại của cô. Nơi này cũng không hề xa lạ đối với hắn, chỉ là trước đây hắn không ngờ cô lại ở đây.
Hắn lập tức thuê một căn nhà nằm cách đó không xa để dễ bề quan sát mọi nhất cử nhất động của cô. Lâm Thiên Phú đứng ở trên ngoài ban công, nhìn ra phía xa, nở một nụ cười ranh mãnh:
- "Thiên Y, anh ngày càng gần em rồi đấy. Em nên chuẩn bị tinh thần để phục vụ cho anh."