Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 39: Cẩu độc thân

Trước Sau

break

“Vào đi.”

Hạ Đồng giục một tiếng, Lưu Tiêu có chút do dự nhấc chân bước vào cổng.

Ngay lập tức, Lưu Tiêu kinh ngạc vì có thứ gì đó đã chặn cô ấy lại?

Tôn Tử Sở cũng phát hiện ra, cánh cổng tưởng chừng như mở toang này lại có một lực lượng vô hình ngăn cản cậu ấy.

“Xem ra hai người không có duyên phận với Thông Thiên Quan rồi.” Hạ Đồng lẩm bẩm một câu: “Có duyên phận hay không thì với ta giờ cũng như nhau thôi.”

*p/s: Lúc ở ngoài Thông Thiên Quan vì 2 người Lưu Tiêu và Tôn Tử Sở không biết Hạ Đồng là bà chủ của Thông Thiên Quan nên mình vẫn để xưng hô là “tôi”, giờ họ biết rồi thì mình sẽ để lại là “ta” nhé

Hạ Đồng lần lượt kéo một người một ma bằng hai tay, Lưu Tiêu và Tôn Tử Sở đồng thời phát hiện, lực lượng thần bí ngăn cản họ đột nhiên biến mất.

“Anh Tử Sở!”

“Tiêu Tiêu!”

Chưa kịp kinh ngạc về sự thần kỳ của cánh cổng, Tôn Tử Sở vừa vào cổng đã hiện ra thân ảnh. Lưu Tiêu không tự chủ được kêu lên, nước mắt lập tức tuôn rơi.

“Anh Tử Sở, anh còn sống?”

“Anh chết rồi.” Tôn Tử Sở cười khổ một tiếng: “Xin lỗi, đã làm em đau lòng như vậy.”

“Không thể nào, rõ ràng anh có cơ thể mà.” Lưu Tiêu đi đến bên cạnh cậu ấy kéo tay, chạm vào thấy lạnh ngắt, không có chút hơi ấm nào, cũng không có hơi thở.

Sao lại thế này? Lưu Tiêu tuyệt vọng.

“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em đúng không?” Lưu Tiêu khóc nức nở.

“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, thấy em đau khổ như vậy, anh làm sao có thể yên tâm ra đi, nên mới nhờ bạn học Hạ khuyên em, không ngờ…” không ngờ Hạ Đồng lại lợi hại như vậy, lại có thể khiến Tiêu Tiêu nhìn thấy mình.

Lưu Tiêu khóc lóc cảm ơn Hạ Đồng: “Em cứ tưởng cậu ấy tốt bụng khuyên em, còn biết ly Nho Khoai Thạch Dẻo, là do bạn cùng phòng nói cho cậu ấy biết, không ngờ là anh Tử Sở.”

“Gặp được ta cũng là vận may của hai người. Đã còn cơ hội nói chuyện trực tiếp thì hãy nói lời tạm biệt cho tử tế, đừng để lại hối tiếc.”

Nói xong Hạ Đồng quay người bỏ đi, tiện tay kéo cha mình đi theo.

Vương Đại Vĩ bị con gái kéo đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thảo nào ông cứ thấy ghế phụ lạnh lẽo, lúc lái xe nửa bên phải cơ thể ông đều thấy lạnh, hóa ra thật sự có một con ma ngồi cạnh ông.

“Hầy, tình nhân âm dương cách biệt, may mà trước khi chết mình không có người yêu, nếu không bây giờ chắc đau lòng chết mất.” Lý Hạo Nhiên và Chúc Nguyện nằm bò trên bậu cửa sổ xem náo nhiệt.

“Nếu họ thật sự có duyên, người đàn ông đó mau đi đầu thai, nói không chừng còn có thể làm con trai của chị gái đó đấy, sau này quan hệ chẳng phải tốt hơn sao?”

“Nhóc con, em cũng sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, chuyện này em cũng không biết là phải? Làm vợ và làm mẹ có giống nhau không hả?” Lý Hạo Nhiên lườm nguýt.

“Đại khái là giống nhau.” Học sinh tiểu học Chúc Nguyện nghĩ là vậy.

“Hừ, nói với em không rõ ràng đâu.”

Lý Hạo Nhiên thở dài thườn thượt, lúc này nhìn một người một ma đang nói không ngừng kia, anh ấy lại có chút tiếc nuối, sao không tranh thủ thời gian mà yêu đương đi chứ? Lý Hạo Nhiên đẹp trai như thế này, lại là phú nhị đại mà chết vẫn là cẩu độc thân.

Lý Hạo Nhiên bay từ tầng hai xuống, làm Vương Đại Vĩ giật mình: “Cái thằng nhóc thối này, có cầu thang không đi bay làm cái gì, giữa đêm hù chết người ta.”

“Hì hì, không phải vội quá sao.”

Hạ Đồng liếc anh ấy một cái: “Mấy ngày nay Thông Thiên Quan không mở cửa, cậu ngày nào cũng nghỉ ngơi ở Thông Thiên Quan thì có chuyện gì mà gấp?”

Lý Hạo Nhiên gãi đầu ngại ngùng nói: “Tôi muốn hỏi, Thông Thiên Quan chúng ta khi nào thì tuyển thêm vài cô ma nữ? Tốt nhất là trẻ tuổi một chút.”

“Đừng nghĩ nữa, không có đâu.” Hạ Đồng thẳng thừng từ chối anh ấy.

Cô đâu phải bà mối, tuyển nhân viên làm việc lặt vặt, lẽ nào còn phải lo chuyện trăm năm cho họ?

“A Phúc, mấy ngày nay lá cây đã nhặt chưa?”

“Nhặt rồi, đều cất ở tủ của quầy lễ tân.”

Hạ Đồng đi xem một chút, mấy ngày nay thu hoạch được không ít lá cây, có thể lấy thêm vài chiếc đem hầm canh hoặc nấu trà rồi.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc