Lý Hạo Nhiên chạy đi bưng mì, Hạ Đồng tỏ vẻ không hài lòng với A Phúc: “Ngươi cũng người làm công, bây giờ đang bận rộn sao không đi giúp một tay đi?”
“Không đi.” A Phúc bay đi mất.
Hừ, cái con ma già dẻo miệng này! Có được chén cơm sắt rồi là bắt đầu lười biếng à?
Nhân viên cũ mấy ngày nay có chút giận dỗi, thái độ làm việc không tích cực, nhân viên mới đến làm việc thì siêng năng lại còn đẹp trai, ngay lập tức được đám ma quỷ và những người thường trú của Thông Thiên Quan chào đón.
Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất đều nói, vì cùng họ nên mấy trăm năm trước đều là người một nhà, thế là thân mật gọi anh ấy là Tiểu Lý. Chúc Nguyện và Tuệ Tâm thì gọi là anh Lý. Trần Phán Phán và Hướng Dương xưng hô ngang hàng, gọi thẳng tên anh ấy. Vương Dũng lớn tuổi, cũng gọi là Tiểu Lý, chỉ có A Phúc gọi là tên kia.
Tên kia, ngươi đi lau bàn đi.
Tên kia, ngươi đi bê đồ vào đi.
Thỉnh thoảng bị Hạ Đồng nhìn thấy hành vi A Phúc đang bắt nạt đồng nghiệp, Hạ Đồng chống nạnh liếc xéo. A Phúc vỗ mông đứng dậy: “Tên kia, ngươi cứ để đó ta làm, việc này ta làm mới tốt.”
Tóm lại, cả người nhà họ Lý và Lý Hạo Nhiên đều cảm thấy, nơi này tốt, mọi người đều dễ sống, việc cũng không khó.
Thế là sau khi ở lại Thông Thiên Quan ba ngày, người nhà họ Lý chào tạm biệt quay về nhà.
Họ đã ở Thông Thiên Quan ba ngày, vợ chồng Lý Trường Cơ và Cung Vũ cũng từng ra ngoài một chuyến, chủ yếu là đi mua một căn nhà không xa Thông Thiên Quan là mấy để sau này họ đến thăm Lý Hạo Nhiên, có thể để tiện ở đó.
Hai ngày sau, nhân viên sở công an kiêm luôn anh chàng giao hàng đã gửi đến một bưu kiện lớn, Hướng Dương giúp bê đồ vào.
“Ba cái vali lớn, bên trong đựng gì vậy?”
Một vali toàn là thiết bị điện tử, điện thoại, máy tính, máy chơi game… của Lý Hạo Nhiên. Một vali đựng bộ chăn ga gối đệm gồm bốn món, một vali đựng quần áo.
À, mặc dù ma quỷ không biết lạnh nóng, cũng không đổ mồ hôi gì nên không cần thay giặt, nhưng cũng có thể thay bộ đồ mình thích để mặc mà.
“Bà chủ, mau đến đây, giúp Lý Hạo Nhiên lấy một cái vali đi.”
Hạ Đồng đang ở lầu sáu tựa vào lan can trả lời: “Mấy cậu tìm đám người Chúc Nguyện đi, bảo Chúc Nguyện đốt cho anh ấy.”
Lý Hạo Nhiên gãi đầu: “Đốt rồi mấy thứ này còn dùng được không?”
“Không phải dùng lửa đốt, Chúc Nguyện có cách đấy.”
Chúc Nguyện làm phép, chỉ chốc lát Lý Hạo Nhiên đã có thể chạm vào những vật này, còn vui vẻ nói: “Có điện thoại là có thể tùy tiện đặt đồ ăn ngoài rồi.”
Lý Hạo Nhiên đã mất, thẻ cũ cũng không dùng được nữa, Cung Vũ chu đáo liên kết thẻ ngân hàng của mình để tùy ý con trai tiêu xài.
“Bây giờ tôi không thích gọi đồ ăn ngoài nữa, đồ ăn ngoài vừa nhiều dầu mỡ lại không ngon, tay nghề đầu bếp Vương vẫn là tốt nhất.”
“Tay nghề đầu bếp Vương tuy tốt, nhưng thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể gọi KFC, trà sữa gì đó làm đồ ăn vặt mà.” Lý Hạo Nhiên vừa nói vừa mở điện thoại đặt một đống đồ ăn.
Chúc Nguyện đưa ra yêu cầu, cậu bé muốn ăn bánh kem nhỏ.
“Được thôi!”
Lý Huyền Thanh nói lớn: “Thằng nhóc này kiếm được hai triệu đồng từ nhà Tiểu Lý, ăn bánh kem còn bắt Tiểu Lý mua? Hết tiền rồi à?”
“Hết rồi.” Tiền Chúc Nguyện kiếm được đều dùng để sửa chữa Chính Nhất Quan.
Có đồ ăn ngon, Hạ Đồng từ trên lầu xuống để chờ trà sữa.
Sau hôm đấy, liên tục hai - ba ngày trời âm u, hôm nay cuối cùng trời cũng quang đãng, hơn mười giờ mặt trời mới ló dạng, sương mù tan hết, Vương Đại Vĩ lái xe ba bánh điện đến.
“Chú Vương, heo đã mổ xong rồi, hôm nay chúng ta làm lạp xưởng đi.”
“Tuyệt vời, muối và gia vị làm lạp xưởng tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi.”
Hai con heo béo lớn, có thể làm được không ít lạp xưởng và thịt xông khói. Hai ngày trước thuyền trưởng đi rồi đến nhưng hôm nay vẫn chưa thấy đến, còn dư lại hai - ba chiếc lá ngân hạnh đã bị Vương Dũng xay thành bột rắc vào bột ướp thịt rồi.
Đợi thịt ướp xong sẽ nhồi thành lạp xưởng đem phơi khô, sắp đến Tết có để dùng rồi.