Những người có suy nghĩ giống Ngọc Thanh Quan không phải ít, sau khi bái lạy Thông Thiên Quan từ xa, họ cũng lập tức đặt vé đi thẳng đến thành phố Tam Giang.
Thông Thiên Quan mở rồi, nhưng cũng chưa hoàn toàn mở cửa. Sau một tràng ánh sáng vàng toát ra, cửa lớn của Thông Thiên Quan đóng chặt, Hạ Lâm và Vương Đại Vĩ sốt ruột đập cửa vang lách cách.
"Đồng Đồng, có nghe thấy mẹ nói không?"
"Con gái tỉnh lại đi."
"Hạ Đồng, mau nói chuyện đi, làm mẹ sốt ruột chết mất."
Vương Đại Vĩ luống cuống tay chân: "Vợ ơi, Đồng Đồng sẽ không..."
"Sẽ không đâu!" Hạ Lâm cắt ngang lời ông: "Bà ngoại từng nói, con gái nhà họ Hạ chia làm hai loại, một loại như bà ngoại tư chất bình thường, vẫn có thể sống lâu trăm tuổi. Còn một loại là như Đồng Đồng đây, chỉ cần vừa phát hiện không ổn liền đưa đến Thông Thiên Quan, cũng có thể sống lâu trăm tuổi."
"Thế thì tốt, thế thì tốt." Vương Đại Vĩ không ngừng lẩm bẩm, không biết là nên tin tưởng hay là tự thuyết phục bản thân tin tưởng.
"Vợ ơi, anh lái xe tới sát vào tường, anh giẫm lên nóc xe trèo tường vào xem sao."
"Vậy anh lái xe tới đi."
Tạch tạch tạch ! Tiếng động vang lên từ bên trong cánh cửa lớn.
Hạ Đồng tỉnh rồi, mở mắt ra liền thấy bản thân nằm dưới đất, cái lạnh khiến cô nhanh nhẹn ngồi dậy. Nhờ ánh trăng rọi lên các kiến trúc xung quanh mới nhìn ra một cái bóng mơ hồ.
Trước mặt là hai cánh cửa, sờ soạng một chút, cảm giác chạm vào thấy nó rất dày và nặng. Sau lưng cô là một cái sân rộng thênh thang được lát bằng đá xanh, dưới ánh trăng nó trơn bóng như ngọc thạch, sạch đến mức dường như có thể phản chiếu ánh sáng.
Sân nhà ai lại như thế này? Quá quỷ dị rồi!
Gió từ phía sau thổi tới làm lông gáy cô dựng đứng từng sợi.
"Mẹ, con sợ quá, con muốn ra ngoài." Hạ Đồng sợ hãi vội vàng đập cửa, giọng nói khi gọi mẹ đang run rẩy.
Mặt Hạ Lâm lộ vẻ vui mừng: "Con tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?"
"Cảm thấy..." Hạ Đồng cảm nhận một chút: "Cảm thấy rất tốt."
Không còn cái cảm giác sắp đứt hơi như trước nữa.
"Thế thì tốt, tốt rồi. Mẹ và cha con đẩy không được cánh cửa này, con mở từ bên trong thử xem."
Hạ Đồng bò từ dưới đất dậy, phủi đi số bụi không đáng kể trên mông. Cửa lớn này là loại kiểu cũ ở nông thôn, cửa lớn không có khóa, bình thường chỉ có một thanh chốt cài. Lúc này thanh chốt đang đặt dựa vào tường không bị cài, Hạ Đồng nhẹ nhàng kéo một cái cửa liền mở ra.
Cô nghiêng người thò đầu ra: "Sao lại không mở được, bên trong cửa không khóa, mẹ nhìn xem, con kéo một cái liền mở ra rồi."
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm nhìn nhau. Thôi, vốn dĩ đã không phù hợp với khoa học thì không cần đào sâu làm gì. Nếu phải đào sâu, thì giải thích thế nào về chuyện con gái đang sống sờ sờ bỗng dưng sắp chết nhưng đưa đến Thông Thiên Quan lại đột nhiên sống lại?
Con gái khỏe mạnh là được rồi.
"Con mau ra ngoài, chúng ta về nhà trước đã."
"Ừm." Hạ Đồng cũng sợ, chỉ cảm thấy bên trong căn nhà này âm khí nặng nề, cô cũng muốn nhanh chóng chạy đi, chân trước bước ra khỏi cửa, chân sau còn chưa kịp rút thì đã mềm nhũn, lập tức ngất xỉu trong lòng mẹ.
“Hỏng rồi, mau đưa con bé vào trong cửa.”
Hai vợ chồng vội vàng nhét đứa con gái ngất xỉu vào trong, chỉ trong vài hơi thở, Hạ Đồng lại tự mình bò từ dưới đất dậy, cô vẫn không hiểu: “Sao con lại ngất nữa rồi?”
Vương Đại Vĩ lo lắng, Hạ Lâm thở dài một tiếng: “Mệnh trời đã định, đây là số mệnh của người nhà họ Hạ, không thay đổi được rồi!”
“Mẹ đang nói gì vậy? Con nghe không hiểu.”
“Mẹ nói con sẽ hiểu thôi.”
Không biết từ khi nào bắt đầu, người nhà họ Hạ có hai loại số mệnh, một loại là thuận lợi vượt qua cái ngưỡng ba mươi tuổi, sau này cả đời bình an đến già. Loại còn lại là sống không quá ba mươi, nhưng có thể vào Thông Thiên Quan để tiếp tục mạng sống, cũng có thể bình an đến già, chỉ là sau này không có nhiều tự do, phải dựa vào Thông Thiên Quan mà sống.
Người nhà họ Hạ đời đời đơn truyền, hầu như đều sinh con gái, cũng vì sự đặc biệt của nhà họ Hạ nên con gái họ Hạ khi kết hôn thường là chiêu rể nhập trụ.
“Lần trước người nhà họ Hạ vào Thông Thiên Quan là bà cố của con, cũng là bà ngoại của mẹ. Vốn dĩ mẹ của mẹ, tức là bà ngoại con cũng có số mệnh tương tự, nhưng lúc đó bà đi Tân Cương hỗ trợ xây dựng, lúc phát bệnh không kịp đưa về nên đã chết trên đường. Sau khi bà ngoại con mất, nhà bên nội đã đưa mẹ về. Bà cố con thì sống rất thọ, tới hơn chín mươi tuổi, chính bà ấy đã nuôi mẹ lớn lên rồi mới qua đời.”
“Mẹ, mẹ không cần đến Thông Thiên Quan sao?”
Hạ Lâm gật đầu: “Mẹ không phải người được trời chọn, mẹ ngay cả cửa Thông Thiên Quan cũng không vào được.”
Hạ Đồng rưng rưng nước mắt: “Nhưng con còn trẻ như vậy, không thể rời khỏi đây, vậy nửa đời sau của con chẳng phải giống như ngồi tù sao? Đợi học kỳ sau khai giảng là con đã tốt nghiệp đại học rồi, con còn phải đi thực tập tìm việc làm nữa, còn phải tìm người đẹp trai để yêu đương, xem phim, đi chơi.”
“Sống tạm bợ như vậy thà chết đi đầu thai lại từ đầu cho rồi.” Hạ Đồng càng nói càng đau lòng, mưa nhỏ biến thành mưa to, oa oa mà khóc.
“Thôi đi, con đã hai mươi tuổi đầu rồi, có chuyện gì thì nói ra, khóc lóc cái gì hả?” Hạ Lâm nghe con gái khóc đến bực bội.