Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 2: Xuất hiện Chủ Nhân của Thông Thiên Quan 2

Trước Sau

break

Giờ này đã xuống đường cao tốc vào thành phố, Vương Đại Vĩ rất quen đường phố trong thành phố, chỉ mất 7 phút xe liền dừng ở cổng đạo quán.

"Mau tới đây!"

Vương Đại Vĩ nhảy xuống xe đưa con gái nhỏ đi về phía cổng đạo quán.

Cửa lớn đóng chặt, Vương Đại Vĩ dùng một cước đạp tới nhưng cửa lớn không hề nhúc nhích, ông cuống đạp liên tục mấy cước.

Hạ Lâm đi theo, kéo tay con gái đặt lên cửa, cánh cửa đóng nghiêm ngặt phát ra tiếng vang trầm đục, từ từ mở ra trước mặt họ. Hạ Đồng được Vương Đại Vĩ ôm trong lòng, thân mình nghiêng ngả lăn vào trong cánh cửa lớn, cánh cửa đó ầm một tiếng đóng lại.

"Đồng Đồng!"

"Con gái!"

Ngay lúc này, Thông Thiên Quan bị người ta quên lãng mấy chục năm lại phát ra ánh sáng vàng, giống như hòn đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng như gương, kích động tạo nên từng tầng gợn sóng.

Ánh sáng vàng vọt thẳng lên trời, chỉ những người ở gần Thông Thiên Quan mới nhìn thấy, nhưng linh khí và sinh cơ hàm chứa trong ánh sáng vàng này, giống như gió thổi vô tư lự trên đồng không mông quạnh, nó từ từ lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Có được trận thế lớn như vậy, ngoại trừ Thông Thiên Quan ra, không còn nơi nào khác, người biết tới Thông Thiên Quan cũng không ai nhận lầm.

Lúc này, trong tâm các nhân sĩ Huyền Môn đã cảm ứng được, họ nhao nhao nhìn về phía Tây Nam, xác nhận ánh sáng vàng vừa rồi đến từ nơi có truyền thuyết đó, họ kích động cúi lưng chắp tay, bái lạy Chủ Nhân của Thông Thiên Quan từ xa.

Lão thuyền phu chèo thuyền trên Sông Vong Xuyên của Địa Phủ đã tận mắt nhìn thấy, giữa biển hoa Bỉ Ngạn trải dài vô tận bên Sông Vong Xuyên, lại có một con sông xuất hiện giữa không trung, không nhanh không chậm đổ vào Sông Vong Xuyên.

Trên mặt sông, từng chiếc lá lấp lánh kim quang yếu ớt trôi theo dòng nước, những con quỷ già oán khí ngút trời dưới đáy Sông Vong Xuyên đánh nhau để tranh giành chiếc lá kỳ lạ này. Lão thuyền phu nhặt một chiếc lá trôi tới, hít sâu một hơi, chiếc lá hóa thành khói trắng được ông lão hút vào bụng, liền cảm thấy thần hồn thanh tỉnh.

Khóe miệng lão thuyền phu đã mấy chục năm chưa từng cười, nay khẽ nhếch lên. Thông Thiên Quan đã mở, Hắc Thủy nối liền Địa Phủ và Thông Thiên Quan đã liên kết trở lại, thật là phúc của chúng sinh!

Đối với Đại yêu của Yêu Giới mà nói, mấy chục năm chẳng qua là thời gian nhắm mắt ngủ một giấc. Một lần nữa, Thông Thiên Quan lại nghênh đón Chủ Nhân, Đại yêu thì vẫn còn ngồi yên được, nhưng lũ tiểu yêu đã kêu gào muốn xông vào Vạn Cổ Lâm. Chúng chỉ cần vượt qua Vạn Cổ Lâm là có thể thông đến Thông Thiên Quan, tiến đến Nhân Gian lang thang vui vẻ.

"Vừa rồi chỗ nào đang bắn pháo hoa à? Quả thực rất đẹp."

"Ây da, trận thế thật lớn!"

"Trong thành phố không phải không cho phép bắn pháo hoa sao?"

"Dường như không phải ở trong thành phố, mà là ở ngoại ô."

Thời buổi này, mạng internet thông suốt khiến mọi người đều có kiến thức rộng rãi, nhìn thấy thứ hiếm lạ đến mấy cũng chỉ nhìn thêm hai -ba lần mà thôi, không ai truy cứu nguồn gốc nữa.

Phía sau Thông Thiên Quan là một nhánh của dãy Cung Lai Sơn, tên là Tiểu Thương Sơn. Một nhóm ngọn núi bên cạnh Tiểu Thương Sơn được gọi là Thương Vân Sơn, đây là địa điểm check-in của danh nhân mặc khách từ xưa đến nay. Hiện này Thương Vân Sơn cũng là danh sơn Đạo giáo, Ngọc Thanh Quan trên Thương Vân Sơn có địa vị rất cao trong lòng bách tính.

"Sư phụ, sư phụ, người đừng ngủ nữa, Thông Thiên Quan ở chân núi phía Tây thành phố mở cửa rồi!"

Lão quán chủ Ngọc Thanh Quan vì tuổi đã cao, không thức khuya được nên sớm đi ngủ, lại bị đại đệ tử gọi cho tỉnh giấc. Mất nửa ngày mới hoàn hồn lại, lão kinh ngạc nhảy dựng lên: "Cái gì, Thông Thiên Quan mở cửa rồi sao?"

"Tổ sư gia của ta, không ngờ lão đạo ta trước khi chết còn có thể nhìn thấy Thông Thiên Quan mở cửa, đợi ta chết đi cũng có thể ngồi thuyền VIP của Thông Thiên Quan đi đến Địa Phủ, xem ra lão đạo ta công đức viên mãn rồi!"

Đại đệ tử Lý Huyền Thanh nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người tích đủ công đức vào Thông Thiên Quan chưa ạ?"

Lão đạo gầm lên: "Đệ tử bất hiếu, lão đạo ta cả đời làm việc thiện tích đức, công đức nhiều đến độ dùng còn không hết!"

Bây giờ không phải lúc cãi cọ, lão đạo sĩ vội vàng căn dặn mau báo tin cho những người khác. Sáng sớm mai xuống núi đi tới Thông Thiên Quan bái phỏng. Lần này, Ngọc Thanh Quan của họ nhất định phải có một chiếc ghế ở Thông Thiên Quan.

So với các đạo quán, chùa chiền như Trùng Dương Cung, Tướng Quốc Tự, thì Ngọc Thanh Quan của họ gần Thông Thiên Quan nhất. Một trăm năm trước họ không giành được vị trí, ngay cả cửa lớn của Thông Thiên Quan cũng không vào được, lúc đó lão đạo sĩ còn trẻ, sư phụ và các sư huynh mỗi lần nhắc đến chuyện này là thở dài thườn thượt.

Lần này, Ngọc Thanh Quan của họ nhất định phải có một chỗ đứng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc