Chuyến thuyền lần này đến mười sáu con ma, nhìn trang phục trên thân chúng, có con ma thời Dân quốc, có con ma thời thập niên bảy - tám mươi, còn một nửa là ma mới chết chưa quá 5 năm.
Những con ma lâu năm đến Thông Thiên Quan thuần túy là để hưởng lợi ích của Thông Thiên Quan, những con ma mới chết kia phần lớn là để báo mộng cho người thân, họ đến Thông Thiên Quan chỉ mong gặp mặt người thân một lần.
Thuyền trưởng báo trước cho Hạ Đồng, lần này họ ở lại hai ngày, chiều tối ngày kia sẽ đi.
Tối báo mộng cho người thân ruột thịt, đa số mọi người mơ thấy người thân đã khuất, phản ứng đầu tiên là mình có phải quá nhớ họ không, nên người được báo mộng mà đến Thông Thiên Quan ngay lập tức rất hiếm.
Ngày hôm sau không thấy người đến, muốn liên lạc được với người thân, đây chính là công việc của Hướng Dương và Trần Phán Phán. Họ đến đồn công an đối diện Thông Thiên Quan, dựa vào danh sách để điều tra ra thông tin liên lạc rồi liên hệ với đối phương.
Đương nhiên, việc này chắc chắn không thể miễn phí, phải trả thêm tiền, thêm công đức hoặc tặng chút đặc sản Địa Phủ cũng được.
Ban ngày, thuyền trưởng rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ đi thăm Nghiêm Phi: “Lão thấy ông nên sớm làm xong việc rồi về Địa Phủ đi, công đức không bền như ông nghĩ đâu.”
“Tôi biết rõ trong lòng mà.”
Thuyền trưởng thấy ông ta chẳng biết rõ gì cả, quay sang nói với bọn người Hướng Dương: “Các cậu đừng giữ người ta quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến kiếp sau của ông ta đấy.”
“Chúng tôi biết rồi.”
Trong Thông Thiên Quan có hai con ma A Phúc và Vương Dũng, bọn người Hướng Dương tưởng ma quỷ ở lại Thông Thiên Quan chỉ có lợi, không ngờ lại không tốt cho Nghiêm Phi.
Thuyền trưởng cười như không cười: “Nghiêm Phi và A Phúc không giống nhau.”
“Cũng không giống Vương Dũng à?”
“Không giống.” Ma quỷ được chủ nhân Thông Thiên Quan gật đầu cho ở lại hoàn toàn khác với ma quỷ có tên trong sổ sách chờ đầu thai.
Hướng Dương vội vàng hỏi: “Nếu người chết đi, hồn ma chưa đến Địa Phủ mà đã đến Thông Thiên Quan thì không có tên trong sổ sách của các vị, có phải sẽ không bị ảnh hưởng giống như Vương Dũng, làm ma mà có thể đến Thông Thiên Quan làm việc kiếm lợi ích không?”
Thuyền trưởng khà một tiếng: “Theo lý thuyết là vậy, nhưng Thông Thiên Quan có quy tắc của Thông Thiên Quan. Hơn nữa, sau khi người chết đi, không phải các cậu muốn giữ hồn ở lại là có thể giữ được.”
Hướng Dương cười gượng: “Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi.”
Nhân tiện hỏi thăm, nhân tiện xem xem có thể lách luật không.
Bọn người Hướng Dương thông qua đồn công an để thông báo cho mấy gia đình, có năm gia đình dắt díu nhau đến Thông Thiên Quan, Hạ Đồng đứng ở cửa dẫn từng người vào.
“Cha nó!”
“Mẹ nó!”
“Bà ơi cháu nhớ bà nhiều lắm.”
“Ông nội?”
Người thân gặp nhau, không tránh khỏi ôm nhau khóc lóc thảm thiết, người và ma ôm nhau, lại có thực thể, chuyện này thật kỳ quái?
Có phải nhầm lẫn rồi không? Người không hề chết à?
Một lão ma quỷ cười ha hả: “Các cháu nhìn xem, ta có bóng không?”
Á, thật sự không có bóng.
“Cháu ngoan, ông nội biểu diễn cho cháu xem.” Lão ma quỷ nọ nhẹ nhàng bay lên, bay từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái.
Đứa bé mặt bầu bĩnh vui vẻ vừa chạy vừa cười: “Cha mẹ, ông nội biết bay kìa, ông nội là siêu nhân.”
Cha mẹ của đứa trẻ đó vừa khóc vừa cười.
Người con trai còn hỏi cha mình, ở dưới đó có gặp mẹ không.
Lão ma quỷ hừ nhẹ một tiếng: “Lúc mẹ con mất nói gì mà đợi ba năm dưới cầu Nại Hà, lúc ta đến thì bà ấy đã vui vẻ đầu thai rồi.”
Lý Huyền Thanh vội vàng nói chuyện này không dễ dàng đâu, có người xếp hàng đầy rẫy ở Địa Phủ mấy chục năm còn chưa đầu thai được, có thể thấy công đức gia đình các vị rất sâu dày đấy.
Lão ma quỷ vội vàng nhắc nhở con cháu, nhất định phải làm nhiều việc thiện tích đức, ngày thường làm nhiều việc tốt chút.
Con trai con dâu biết có Địa Phủ rồi, làm sao có thể không làm việc thiện tích đức cho được.
Đến chiều tối bọn họ cũng phải đi rồi. Thời gian đoàn tụ ngắn ngủi, nói hết những lời chưa kịp nói lúc chết, dặn dò xong xuôi những gì cần dặn dò, vui vẻ tạm biệt người thân, đợi quay lại Địa Phủ, họ sẽ đi đầu thai bắt đầu một cuộc đời mới.