Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 24: Không còn Hoàng Đế, lấy đâu ra ngự trù

Trước Sau

break

Nhắc đến chủ đề này không khí tại hiện trường có chút ngưng lại, Hạ Đồng hỏi A Phúc: “Lần trước quên hỏi thuyền trưởng, bao lâu thì bọn họ đến một lần nhỉ?”

“Thời gian này không cố định, trước đây thì nhanh là hai ngày đến một lần, chậm thì bốn - năm ngày đến một lần.”

A Phúc nhìn về phía hậu viện: “Có lẽ tối nay sẽ đến.”

“Vậy tối ta sẽ đợi họ.”

Thuyền trưởng không đưa đám ma quỷ đến, cô sẽ không được chia phần công đức do Thần Đồng Mộc ban cho, không có công đức chia phần ấy thì sao cô có thể ra ngoài, không thể ra ngoài sẽ đồng nghĩa với việc rớt kỳ thi cuối kỳ.

Trời ơi, mau có ma quỷ đến đi.

Sắp lễ rồi, có nên làm một chương trình khuyến mãi không? Đến Thông Thiên Quan tiêu dùng một lần tặng một cái chân giò?

Tối đến, Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm ở lại Thông Thiên Quan, Hạ Đồng đưa máy tính bảng và sạc dự phòng cho cha cô: “Hết pin rồi, ngày mai cha giúp con tải mấy bộ game show hay phim ảnh gì đó, ngày nào cũng ru rú trong Thông Thiên Quan lại không có mạng, chán chết đi được.”

Hạ Lâm trừng mắt: “Con không thể học hành một chút sao?”

“Con học tốt lắm mà. Hơn nữa, bây giờ con đã có chén cơm sắt rồi, học hành gì nữa!”

“Mẹ biết ngay mà, con bé này học hành chưa bao giờ chăm chỉ.”

“Hì hì, chăm chỉ vừa phải là được rồi mà.” Hạ Đồng nửa thật nửa giả nói: “Con không phải không cố gắng, chỉ là con muốn ở gần cha mẹ một chút thôi, đi học đại học ở nơi khác, con không muốn chút nào.”

“Con bé này toàn kiếm cớ cho mình.”

“Chuyện cũ qua rồi, đừng nói nữa, vợ à chúng ta nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải về quê thu mua rau củ.” Vương Đại Vĩ đã quen làm người hòa giải giữa vợ và con gái rồi.

“Hừ, anh cứ chiều con gái đi.”

“Ai nói anh chiều nó, anh đây là sợ em tức đến mệt thân thể mà.” Vương Đại Vĩ ôm vợ, lén lút nháy mắt với con gái, Hạ Đồng vội chuồn đi.

Chạy được hai bước lại chạy về dặn dò một tiếng: “Cha, cha về quê thu mua rau củ đừng quên mua một con lợn nhé, năm nay chúng ta làm thêm chút lạp xưởng đi.”

“Không cần con nói, mẹ con đã dặn cha rồi, nhà mình ấy à, vẫn là mẹ con biết tính toán nhất.”

Hạ Đồng giơ ngón cái, vẫn là cha cô biết dỗ vợ.

Chuồn thôi chuồn thôi!

“Nha! Nha!”

Lúc rạng sáng, tiếng quạ kêu vang lên, Hạ Đồng từ nhà cây đi ra đến lan can, A Phúc đã bay qua xách lồng đèn đợi dưới gốc cây lớn.

Mắt Hạ Đồng tốt nên đứng trên lầu sáu nhìn xuống vẫn trông thấy: một con ma, hai con ma, ba con ma… mười hai con ma… vừa chạy xuống vừa nghĩ, lần trước mới đến có năm con, lần này sao đến nhiều thế.

Hạ Đồng vừa chạy đến tầng một, thuyền trưởng đã dẫn đám ma đi vào, mũi hơi nhăn lại, mắt sáng rực: “Các cô cậu tối qua ăn chân giò hầm à? Mùi vị này còn cho thêm lá cây nữa, còn không, cho ta một cái nào.”

“Chắc chắn là không còn rồi.”

“Không còn chân giò hầm, còn thứ gì khác không?”

“Để ta hỏi xem.” Hạ Đồng gọi Vương Dũng một tiếng, Vương Dũng từ lầu hai đi xuống.

“Chân giò hầm hết rồi, còn một con gà hầm.”

“Cắt cho ta một đĩa đi.”

“Được!”

Trước mặt lão ma âm khí nặng nề như thuyền trưởng, Vương Dũng cảm thấy mình như một làn khói, người ta thổi một hơi là ông ấy liền tan biến, theo bản năng tự hạ thấp mình, người ta dặn gì ông ấy đều làm nấy.

Hạ Đồng nói trước: “Gà hầm phải trả tiền nha, tay nghề của người ta là hàng ngự trù đó, cái này không thể rẻ được.”

“Các người không phải đã không còn Hoàng Đế sao? Lấy đâu ra ngự trù.”

“Tổ tiên người ta là ngự trù truyền lại đó.” A Phúc nhắc nhở lão: “Lão còn nhớ Vương Nhị Trụ không?”

“Ông ấy à?” Thuyền trưởng đã nhớ ra: “Lão già đó ngồi thuyền của ta xuống Địa Phủ, sau này đầu thai vào một gia đình thư hương thế gia rồi.”

Vương Dũng nghe vậy, trong lòng xúc động, nếu ông ấy làm việc ở Thông Thiên Quan mấy chục năm, kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình như thế nào nhỉ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc